Bỏ Phố Về Quê, Tôi Đã Hối Hận Rồi !
1. Câu Chuyện Bỏ Phố Về Quê của Hùng... Từ hy vọng đến hối hận
Giấc Mơ Xanh và Quyết Định Táo Bạo
Tôi là Hùng, 32 tuổi, một nhân viên văn phòng tại Sài Gòn với mức lương hơn 20 triệu mỗi tháng. Sáng chen chúc trên đường, tối về vùi đầu vào công việc, tôi từng mơ về một cuộc sống chậm rãi, nơi không có áp lực deadline hay những cuộc họp vô nghĩa.
Vậy là tôi quyết định bỏ phố về quê, về một vùng nông thôn yên bình ở Lâm Đồng. Tôi gom hết số tiền tiết kiệm, bán căn hộ chung cư nhỏ để mua một mảnh đất rộng gần 5000m², dự định làm nông trại hữu cơ kết hợp homestay.
Những ngày đầu tiên, tôi như sống trong giấc mơ. Không khí mát lành, những buổi sáng chim hót líu lo, những đồi chè trải dài bất tận – tất cả khiến tôi lâng lâng hạnh phúc. Tôi xây dựng lại căn nhà cũ trên đất, thiết kế một khu vườn nhỏ và bắt tay vào trồng rau, nuôi gà, phát triển mô hình du lịch sinh thái.
Nhưng chỉ sau ba tháng, tôi đã cảm nhận được sự khắc nghiệt của cuộc sống thôn quê.
Những Cú Tát Của Hiện Thực
Thứ nhất, tôi không có kinh nghiệm làm nông. Ngày đầu tiên gieo hạt, tôi làm theo hướng dẫn trên mạng nhưng cây không chịu lớn. Tôi chật vật tìm hiểu, thử nghiệm nhưng vẫn thất bại. Mưa xuống, nước tràn vào vườn làm hỏng cả luống rau. Nắng lên, sâu bệnh tấn công không thương tiếc.
Thứ hai, chi phí vượt quá dự tính. Tôi từng nghĩ nông thôn rẻ lắm, nhưng để duy trì trang trại, tôi phải bỏ ra hàng trăm triệu để cải tạo đất, mua giống, làm hệ thống tưới tiêu. Trong khi đó, nguồn thu gần như bằng không vì rau chưa kịp thu hoạch, homestay thì chưa ai biết đến.
Thứ ba, sự cô đơn gặm nhấm. Ở phố, tôi có bạn bè, đồng nghiệp, cuối tuần tụ tập cà phê, xem phim. Ở quê, tôi chỉ có đàn gà, những hàng cây, và vài người hàng xóm không mấy thân thiết. Tối đến, chỉ có tiếng côn trùng kêu rỉ rả và một màn đêm tĩnh mịch khiến tôi bứt rứt không yên.
Thứ tư, khác biệt văn hóa. Tôi quen cách làm việc nhanh, quyết đoán, nhưng ở quê, mọi thứ diễn ra chậm rãi. Tôi thuê một người phụ giúp, nhưng họ làm việc kiểu “hôm nay trời nắng quá, mai làm tiếp” khiến tôi phát điên.
Khi Hối Hận Đã Quá Muộn
Sau sáu tháng, tôi gần như kiệt quệ về tài chính và tinh thần. Tôi từng nghĩ về việc quay lại Sài Gòn, nhưng căn hộ đã bán, công việc cũ không thể trở lại. Tôi đăng tin tìm người sang nhượng trang trại, nhưng ai cũng lắc đầu.
Một buổi tối, tôi ngồi bên hiên nhà, nhìn ra khu vườn đầy cỏ dại, lòng nặng trĩu. Tôi đã sai ở đâu? Tôi đã mơ một giấc mơ quá đẹp mà quên rằng cuộc sống thật sự không bao giờ dễ dàng.
Nhưng tôi không thể bỏ cuộc. Tôi bắt đầu tìm hiểu kỹ hơn về nông nghiệp, học cách làm đất, cách phòng trừ sâu bệnh một cách tự nhiên. Tôi tham gia các hội nhóm nông nghiệp, học hỏi kinh nghiệm từ những người đi trước. Tôi dành thời gian để kết nối với hàng xóm, dần hòa nhập với lối sống nơi đây.
Một năm sau, vườn rau bắt đầu cho thu hoạch, homestay có khách tìm đến. Tôi nhận ra rằng, để thành công ở bất cứ đâu, điều quan trọng nhất vẫn là sự kiên trì và thích nghi.
Tôi không còn hối hận nữa. Tôi chỉ tiếc rằng, giá mà mình chuẩn bị kỹ hơn trước khi đưa ra quyết định...
2. CÂU CHUYỆN CỦA LAN - BỎ PHỐ VỀ QUÊ: GIẤC MƠ HỒNG HAY CƠN ÁC MỘNG?
Quyết Định Rời Phố - Cuộc Chạy Trốn Hay Hành Trình Mới?
Tôi là Lan, 29 tuổi, từng làm nhân viên marketing cho một công ty lớn tại Hà Nội. Áp lực công việc, tắc đường, khói bụi và những buổi làm thêm đến kiệt sức khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Ngày nào cũng vậy, sáng ra vội vã đến công ty, tối về lê lết vào căn phòng trọ chật chội, ăn vội gói mì rồi chìm vào giấc ngủ không mộng mị. Tôi tự hỏi: Mình đang sống hay chỉ đang tồn tại?
Rồi một ngày, khi đọc bài báo về những người bỏ phố về quê, sống cuộc sống chậm rãi với vườn rau, ao cá, tôi bỗng thấy tim mình rung động. Tôi bắt đầu tưởng tượng về viễn cảnh sáng thức dậy trong căn nhà gỗ nhỏ, nhâm nhi tách trà và nghe chim hót. Phải rồi, mình cần thay đổi!
Không lâu sau, tôi quyết định nghỉ việc, rút hết số tiền tiết kiệm hơn 300 triệu, cùng với một khoản vay nhỏ để mua một mảnh đất rộng 2000m² ở vùng ngoại ô Hòa Bình. Tôi lên kế hoạch làm một khu vườn nhỏ, trồng rau sạch và mở homestay để đón khách du lịch.
Ngày rời thành phố, tôi vui như một đứa trẻ. Tôi tin rằng bỏ phố về quê là quyết định sáng suốt nhất đời mình. Nhưng tôi đã quên mất một điều: Mọi sự lãng mạn đều có cái giá của nó.
Khi Giấc Mơ Vỡ Tan Thành Hiện Thực
Những ngày đầu tiên, tôi ngập tràn hứng khởi. Không khí quê trong lành, đồi núi xanh mát, những con đường đất đỏ quanh co khiến tôi cảm thấy như đang sống trong một bức tranh yên bình. Tôi bắt tay vào cải tạo lại ngôi nhà cũ, dựng một khu vườn nhỏ và học cách trồng rau từ YouTube.
Nhưng chỉ sau một tháng, tôi bắt đầu nhận ra cuộc sống ở quê không hề dễ dàng như những video lung linh trên mạng.
❌ Thứ nhất, công việc không nhẹ nhàng như tôi nghĩ.
Tôi quen với việc ngồi máy lạnh, bấm bàn phím suốt 8 tiếng, nhưng khi ra đồng, tôi mới biết cuốc đất, trồng rau vất vả đến nhường nào. Đôi tay vốn chỉ quen lướt điện thoại giờ đầy những vết chai sạn. Lưng đau, chân mỏi, nắng nóng làm tôi hoa mắt chóng mặt.
❌ Thứ hai, thiên nhiên không lãng mạn như trên phim.
Tôi từng nghĩ chỉ cần gieo hạt, tưới nước là cây sẽ lớn. Nhưng tôi đã nhầm! Rau vừa nảy mầm thì bị sâu phá nát. Mưa xuống, nước ngập hết luống cà chua tôi dày công chăm sóc. Rắn, bọ, côn trùng khắp nơi khiến tôi hoảng loạn.
❌ Thứ ba, kiếm tiền ở quê không dễ.
Tôi nghĩ sẽ bán rau sạch, mở homestay và sống thong dong. Nhưng rau chưa kịp thu hoạch, tôi đã cạn tiền. Homestay thì vắng khách vì khu vực này ít người biết đến. Hóa ra, không phải cứ mở homestay là khách sẽ tự tìm đến.
❌ Thứ tư, cuộc sống cô đơn và khác biệt.
Ở thành phố, tôi có bạn bè, đồng nghiệp để trò chuyện. Nhưng ở quê, xung quanh chỉ có mấy hộ gia đình lớn tuổi. Tôi cố gắng kết bạn nhưng khoảng cách thế hệ và lối sống quá khác nhau. Buổi tối, ngoài tiếng côn trùng, chẳng còn gì khác ngoài sự trống rỗng đến đáng sợ.
Khi Hối Hận Đã Quá Muộn...
Ba tháng trôi qua, tôi cảm thấy mình đang bị mắc kẹt. Vốn liếng gần cạn, sức khỏe giảm sút, tinh thần kiệt quệ. Tôi đã từng mơ về một cuộc sống yên bình, nhưng thực tế lại là những ngày vất vả, thiếu thốn và cô đơn đến cùng cực.
Một buổi tối, khi nhìn căn nhà trống trải, tôi bật khóc. Tôi nhớ Hà Nội, nhớ những ngày ngồi quán cà phê với bạn bè, nhớ những con phố đông đúc, nhớ cả công việc từng khiến tôi mệt mỏi nhưng ít nhất cũng giúp tôi có thu nhập ổn định.
Tôi đã hối hận.
Nhưng lúc này, tôi không còn đường lui. Bán đất thì lỗ nặng, quay về thành phố thì tiền không còn. Tôi phải tự cứu lấy mình.
Học Cách Thích Nghi Và Bắt Đầu Lại
Sau nhiều đêm trăn trở, tôi quyết định không bỏ cuộc. Tôi dừng lại để học cách thích nghi thay vì phàn nàn.
Tôi bắt đầu học làm nông một cách bài bản: Học cách trồng rau đúng kỹ thuật, sử dụng phân bón hữu cơ thay vì làm theo cảm tính. Tôi tham gia hội nhóm nông nghiệp trên Facebook, nhờ người có kinh nghiệm hướng dẫn.
Tôi tìm cách marketing homestay chuyên nghiệp hơn: Thay vì chờ khách tự đến, tôi lập trang Facebook, đăng bài quảng cáo, liên kết với các nền tảng du lịch như Agoda, Booking. Dần dần, khách bắt đầu biết đến và đặt phòng.
Tôi kết nối với hàng xóm nhiều hơn: Khi tôi chủ động cởi mở, tôi nhận ra rằng những người dân quê không hề xa cách, chỉ là họ cần thời gian để chấp nhận một người mới. Họ giúp tôi rất nhiều trong việc làm nông và hòa nhập cuộc sống.
Tôi kiếm thêm thu nhập từ công việc online: Tôi nhận làm freelance marketing, viết content để có thêm tiền trang trải khi trang trại chưa thể sinh lời.
Một năm sau, tôi dần quen với nhịp sống mới. Trang trại của tôi bắt đầu có rau để bán, homestay cũng có khách ổn định hơn. Tôi không còn mơ mộng về cuộc sống nông thôn như một bức tranh màu hồng, nhưng tôi cũng không còn hối hận.
Bỏ phố về quê không sai, nhưng tôi đã sai ở chỗ mơ mộng quá nhiều mà chuẩn bị quá ít. Cuộc sống không có gì dễ dàng, dù ở thành phố hay nông thôn, quan trọng là bạn có sẵn sàng học hỏi, thích nghi và cố gắng hay không.
Lời Nhắn Gửi Đến Những Ai Đang Muốn "Bỏ Phố Về Quê"
Nếu bạn đang có ý định rời thành phố để về quê, hãy nhớ:
✔ Đừng bỏ phố vì bạn đang chán nản, mà hãy bỏ phố vì bạn thực sự yêu lối sống ở quê.
✔ Hãy học kỹ về công việc bạn định làm, đừng mơ mộng rồi thất vọng.
✔ Có một nguồn thu nhập ổn định trước khi rời phố, đừng phụ thuộc hoàn toàn vào nông nghiệp nếu bạn chưa có kinh nghiệm.
✔ Chuẩn bị tinh thần đối mặt với cô đơn, khó khăn và sự khác biệt văn hóa.
Bỏ phố về quê có thể là giấc mơ đẹp, nhưng nếu không chuẩn bị kỹ, nó cũng có thể trở thành ác mộng.
👉 Còn bạn, bạn có dám rời phố để về quê không? Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn nhé!
3. CÂU CHUYỆN CỦA HẠNH - BỎ PHỐ VỀ QUÊ – KHI QUÊ NHÀ KHÔNG CÒN LÀ CHỐN BÌNH YÊN
Trở Về – Giấc Mơ Hay Sai Lầm?
Tôi là Hạnh, 35 tuổi, từng là nhân viên kế toán cho một công ty lớn ở Sài Gòn. Hơn 10 năm sống ở thành phố, tôi đã quen với nhịp sống hối hả, những ngày dài ngập trong sổ sách và những buổi tối cô đơn trong căn phòng trọ nhỏ. Tôi từng yêu, từng hy vọng, nhưng cuối cùng, sau nhiều lần đổ vỡ, tôi vẫn chỉ có một mình.
Khi công ty cắt giảm nhân sự, tôi là một trong những người bị ảnh hưởng. Lúc ấy, tôi chỉ có hai lựa chọn: ở lại thành phố với một công việc mới đầy bất ổn hoặc trở về quê, sống cùng bố mẹ già và giúp họ làm nông.
Tôi quyết định trở về.
Lúc ấy, tôi đã nghĩ, quê hương là nơi bình yên nhất, là nơi không ai phán xét, là nơi chỉ có tình thân và sự ấm áp. Nhưng tôi đã nhầm.
Khi Quê Nhà Cũng Đầy Giông Bão
Quê tôi là một làng nhỏ ở miền Trung, nơi người ta sống vì nhau nhưng cũng thích soi mói nhau.
Ngày tôi về, bố mẹ mừng lắm. Cả hai đã già yếu, không còn sức khỏe như trước. Tôi bắt tay vào công việc đồng áng, từ trồng rau, nuôi gà đến chăm sóc mấy sào ruộng. Mỗi ngày, tôi thức dậy từ 5 giờ sáng, ra đồng cùng bố mẹ, quần áo lấm lem bùn đất. Tôi học cách phân biệt từng loại giống cây, cách canh thời tiết để gieo trồng, cách chăm gà để không bị dịch bệnh.
Nhưng điều làm tôi mệt mỏi không phải là công việc, mà là miệng lưỡi thiên hạ.
“Gái 35 tuổi mà chưa chồng, về quê là đúng rồi. Ở phố ế chồng hả con?”
“Làm gái thành phố không nổi nên về làm ruộng hả?”
“Xinh xắn thế mà chẳng có ai rước, chắc kén quá hay có vấn đề gì?”
Những lời mỉa mai đó vang lên mỗi ngày. Ở quán nước đầu làng, trong những buổi chợ sáng, ngay cả khi tôi cúi mặt làm ruộng, tiếng xì xầm vẫn như những mũi kim đâm vào lòng tôi.
Sự Cô Độc Ngay Trong Nhà Mình
Bố mẹ tôi không trách móc, nhưng cũng chẳng bênh vực. Họ chỉ thở dài khi nghe người ta nói về tôi.
Rồi bà Năm hàng xóm bắt đầu giới thiệu đối tượng cho tôi.
Một người đàn ông 42 tuổi, hai đời vợ, tính tình cục súc.
Một người 50 tuổi, chưa cưới ai vì rượu chè, nợ nần.
Một ông gần 60, vợ mới mất, cần người chăm sóc tuổi già.
Tôi từ chối, và điều đó lại trở thành đề tài bàn tán.
“Chê ư? Đã ế còn kén!”
“Ở quê mà không có chồng, ai nuôi khi già? Không có con thì khổ lắm!”
Càng nghe, tôi càng thấy cô đơn ngay trong chính quê hương mình.
Khi Tấm Lòng Chẳng Được Nhìn Nhận
Tôi lao vào công việc để quên đi tất cả. Tôi muốn biến mảnh đất nhỏ của bố mẹ thành một nông trại sạch, trồng rau hữu cơ và bán online. Tôi bỏ tiền tiết kiệm để đầu tư hệ thống tưới tiêu, tìm hiểu mô hình nông nghiệp mới. Tôi tin rằng chỉ cần kiên trì, tôi có thể biến cuộc sống ở quê thành một điều ý nghĩa.
Nhưng quê hương không dễ dàng chấp nhận sự thay đổi.
Khi tôi làm vườn theo hướng hữu cơ, không phun thuốc trừ sâu, hàng xóm cười nhạo:
“Làm thế rau sâu ăn hết, bán ai mua?”
“Ở đây ai cũng xịt thuốc mà có chết ai đâu? Làm màu làm mè chi vậy?”
Khi tôi bán hàng online, người ta lại bảo:
“Rau quê mà cũng đòi bán trên mạng? Ai mà tin cô gái thành phố này biết làm ruộng?”
Tôi đau lòng nhất là khi thấy bố mẹ cũng không tin vào con gái mình. Bố tôi bảo:
“Mày về quê thì làm như người ta, đừng khác biệt quá.”
Nhưng tôi không muốn giống như người ta. Tôi không muốn cuộc đời mình chỉ là những luống rau đầy thuốc hóa học, những bữa cơm với những câu chuyện bàn tán về người khác, và một cuộc hôn nhân gượng ép chỉ để làm vừa lòng thiên hạ.
Tôi Đã Sai Khi Về Quê?
Nhiều đêm, tôi tự hỏi:
Mình sai rồi sao?
Mình có nên quay lại thành phố không?
Nhưng thành phố đâu còn gì chờ tôi? Công việc đã mất, bạn bè đã có cuộc sống riêng, và tôi cũng đã không còn trẻ để bắt đầu lại từ đầu.
Nhìn bố mẹ, tôi lại không nỡ rời đi. Họ đã già, tôi là con gái duy nhất, nếu tôi bỏ đi, họ sẽ cô đơn biết bao nhiêu?
Nhưng nếu tôi ở lại, tôi có thể chịu đựng những lời mỉa mai đó đến bao giờ?
Học Cách Mạnh Mẽ Giữa Bão Đời
Tôi đã từng mơ quê hương là chốn bình yên. Nhưng tôi quên mất rằng, không có nơi nào thực sự bình yên nếu lòng mình không vững vàng.
Tôi không còn cố gắng để được công nhận nữa. Tôi tập trung vào những gì mình có thể làm. Tôi tiếp tục trồng rau sạch, tiếp tục bán hàng online, tiếp tục giúp bố mẹ làm ruộng. Những lời mỉa mai, tôi nghe nhưng không để tâm.
Tôi tìm những người đồng quan điểm trên mạng, kết nối với những người trẻ làm nông hiện đại, học hỏi từ họ. Tôi tham gia các hội nhóm để quảng bá sản phẩm của mình, dù bị người làng cười nhạo.
Dần dần, tôi có khách hàng ổn định, bố mẹ cũng bắt đầu tin vào tôi. Nhưng hàng xóm thì không thay đổi.
Có lẽ, họ sẽ không bao giờ thay đổi.
Và tôi cũng không cần họ phải thay đổi nữa.
Tôi đã hiểu rằng, quê nhà không phải là nơi để tìm sự công nhận, mà là nơi để học cách đứng vững dù không ai tin mình.
Lời Nhắn Nhủ Cuối Cùng
Nếu bạn đang nghĩ đến chuyện bỏ phố về quê, hãy nhớ rằng:
✔ Quê nhà không phải là thiên đường nếu bạn không đủ mạnh mẽ.
✔ Không phải ai cũng ủng hộ bạn, nhưng điều đó không quan trọng.
✔ Đừng mong quê hương chào đón bạn như một người hùng, mà hãy sẵn sàng chiến đấu để tìm vị trí của mình.
✔ Hạnh phúc không phải là nơi nào, mà là cách bạn đối diện với cuộc sống.
Tôi vẫn chưa biết mình sẽ ở quê mãi mãi hay một ngày nào đó sẽ quay lại thành phố. Nhưng ít nhất, tôi biết rằng dù ở đâu, tôi cũng sẽ sống theo cách mình muốn, chứ không phải để làm vừa lòng bất kỳ ai.
👉 Bạn có dám bỏ phố về quê không? Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn!
4. CÂU CHUYỆN CỦA LAN - BỎ PHỐ VỀ QUÊ – GIẤC MƠ HAY CƠN ÁC MỘNG?
Ngày Chúng Tôi Rời Thành Phố
Tôi là Lan, 34 tuổi, từng làm nhân viên văn phòng ở Hà Nội. Chồng tôi, anh Hưng, làm kỹ sư xây dựng. Chúng tôi có một bé gái 6 tuổi, cái tuổi mà chuyện học hành bắt đầu trở thành mối quan tâm lớn.
Sau gần 10 năm chật vật ở thành phố, những áp lực về công việc, tiền bạc, con cái khiến chúng tôi mệt mỏi đến kiệt quệ. Thu nhập hơn 30 triệu mỗi tháng, nhưng chẳng bao giờ dư, vì tiền thuê nhà, học phí, chi tiêu đắt đỏ cứ cuốn đi hết. Mỗi lần con gái ốm, hai vợ chồng lại lao đao giữa bệnh viện và công việc.
Lúc ấy, ý tưởng bỏ phố về quê nảy sinh. Chồng tôi quê Nam Định, nhà có đất vườn rộng, bố mẹ anh đã già, cần có người chăm sóc. Nếu về quê, chúng tôi không mất tiền thuê nhà, chi phí rẻ hơn, con cái có không gian chơi đùa, lại có thể gần gũi gia đình.
Nghe thì có vẻ hoàn hảo, nhưng chúng tôi đã không lường trước được những gì đang chờ đợi.
Sống Chung Với Gia Đình Chồng – Cuộc Chiến Vô Hình
Về quê, chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng. Ngôi nhà ba gian rộng rãi nhưng đã cũ kỹ và xuống cấp. Tôi nghĩ, mình có thể sống chung, vì dù sao ông bà cũng đã lớn tuổi. Nhưng sống cùng và sống gần là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Bố chồng tôi quen nếp gia trưởng, câu cửa miệng là “nhà này phải theo nếp nhà”. Mẹ chồng tôi không quá khắt khe, nhưng lại hay so sánh tôi với chị dâu.
-
“Ở nhà cả ngày sao cơm nước chưa xong?
-
“Con gái thành phố vụng về thật, chị dâu mày giỏi hơn nhiều.”
Chồng tôi không để ý lắm, vì đàn ông thường không chịu để ý những chuyện vặt vãnh. Nhưng với tôi, những lời nói đó là những nhát dao nhỏ cứa vào lòng mình mỗi ngày.
Tôi từng có một công việc ổn định, có một cuộc sống tự do, vậy mà giờ đây tôi lại thấy mình như người giúp việc trong chính nhà chồng.
Chuyện Học Hành Của Con – Cơn Đau Đầu Không Hồi Kết
Một trong những lý do lớn nhất khiến chúng tôi về quê là để con có môi trường tốt hơn.
Nhưng mọi thứ không hề như tôi tưởng.
Trường mầm non ở quê không có chương trình học như trên thành phố. Không có tiếng Anh, không có kỹ năng mềm, không có hoạt động ngoại khóa. Tôi lo con gái sẽ bị tụt hậu so với bạn bè đồng trang lứa ở thành phố.
Hơn nữa, cô giáo ở quê không quá quan tâm đến từng học sinh. Tôi từng thấy con gái tôi bị bạn cắn bầm tay, cô chỉ bảo:
“Trẻ con nghịch nhau là chuyện bình thường, chị đừng làm to chuyện.”
Tôi xót xa, nhưng không biết làm gì hơn. Trường tư thì xa, mà trường công thì thiếu thốn.
Tôi bắt đầu dạy con ở nhà, nhưng ông bà nội không thích.
-
“Ngày xưa bố mày học trường làng, có sao đâu?”
-
“Con bé tí mà học làm gì nhiều, cứ để nó chơi đi!”
Tôi không biết phải giải thích thế nào, vì đối với ông bà, việc học không quan trọng bằng việc biết phụ giúp gia đình.
Thu Nhập Giảm, Áp Lực Tăng
Trước đây, lương của hai vợ chồng tôi gộp lại khoảng 30 triệu. Khi về quê, chồng tôi chỉ còn làm được công trình nhỏ, thu nhập giảm còn một nửa. Tôi xin làm nhân viên kế toán online, lương 7 triệu, nhưng công việc bấp bênh.
Mỗi tháng, thu nhập chưa đến 20 triệu, nhưng chi phí vẫn còn đó:
-
Học phí con (trường tư để có chương trình tốt hơn): 3 triệu
-
Tiền ăn uống, sinh hoạt: 10 triệu
-
Tiền xăng xe, điện nước: 3 triệu
Cuối cùng, chẳng dư đồng nào, thậm chí có tháng còn thiếu.
Chúng tôi nghĩ về việc kinh doanh, nhưng ở quê, người ta không có thói quen chi tiền nhiều như ở thành phố. Tôi bán thử quần áo online, nhưng khách đặt rồi lại hủy, hoặc nợ tiền cả tháng chưa trả.
Áp lực tài chính khiến hai vợ chồng bắt đầu cãi vã nhiều hơn.
-
“Anh về quê là vì em muốn thế, giờ lại kêu ca làm gì?”
-
“Em cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, anh nghĩ em sung sướng lắm sao?”
Những câu cãi vã trở thành cơm bữa, và dần dần, chúng tôi không còn nhìn nhau với ánh mắt như trước.
Tôi Đã Hối Hận Rồi Sao?
Một buổi tối, con gái tôi hỏi:
“Mẹ ơi, bao giờ mình lại về thành phố?”
Tôi sững người.
Có phải tôi đã sai ngay từ đầu?
Có phải quê không phải là nơi dành cho tôi?
Tôi từng nghĩ quê là chốn bình yên, nhưng sự bình yên đó không dành cho một người đã quen với sự tự do.
Tôi từng nghĩ con sẽ tốt hơn khi về quê, nhưng thực tế, tôi đang phải đánh đổi tương lai của con.
Tôi từng nghĩ chúng tôi sẽ tiết kiệm được tiền, nhưng giờ đây, chúng tôi còn khó khăn hơn cả khi ở thành phố.
Ở Lại Hay Ra Đi?
Tôi bắt đầu lên kế hoạch.
Có lẽ, tôi sẽ cố gắng thêm một năm nữa.
Nếu mọi thứ không thay đổi, tôi sẽ thuyết phục chồng quay lại thành phố.
Tôi không thể để con gái mình lớn lên mà không có môi trường tốt.
Tôi không thể sống mãi trong cảm giác bị bó buộc.
Tôi không thể để cuộc hôn nhân của mình rơi vào ngõ cụt.
Có lẽ, quê nhà không dành cho tất cả mọi người.
Và có lẽ, bình yên không phải là nơi nào cả, mà là cách mình cảm nhận về cuộc sống.
👉 Bạn có từng nghĩ đến việc bỏ phố về quê? Bạn sẽ chọn ở lại hay rời đi? Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn!
Nhận xét
Đăng nhận xét