Phân tích nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù – Nguyễn Tuân

Phân tích nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù – Nguyễn Tuân

Nguyễn Tuân là một trong những cây bút tài hoa bậc nhất của văn học Việt Nam hiện đại, được mệnh danh là “người nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp”. Trước Cách mạng tháng Tám 1945, ông nổi tiếng với phong cách “chủ nghĩa xê dịch” và “cái đẹp tài hoa uyên bác”. Truyện ngắn Chữ người tử tù (trích tập Vang bóng một thời, 1940) là tác phẩm tiêu biểu, thể hiện rõ quan niệm thẩm mỹ của Nguyễn Tuân: cái đẹp có sức mạnh cảm hóa con người, vượt lên trên mọi biên giới của thiện – ác, sống – chết. Trung tâm của thiên truyện là hình tượng nhân vật Huấn Cao – một con người hội tụ đầy đủ vẻ đẹp của người anh hùng, người nghệ sĩ và bậc quân tử trong thời loạn.

Trước hết, Huấn Cao hiện lên với vẻ đẹp của một người anh hùng khí phách. Ông vốn là thủ lĩnh nông dân dấy binh chống triều đình phong kiến đương thời. Vì thế, khi bị bắt giam, ông vẫn hiên ngang, bất khuất, tuyệt nhiên không chút run sợ trước cái chết. Từ khi xuất hiện trong tác phẩm, Huấn Cao đã mang khí phách của một kẻ sĩ ngang tàng, “cổ đeo gông, chân vướng xiềng” mà vẫn ung dung, thản nhiên như không. Trước thái độ kính cẩn, khép nép của viên quản ngục, ông không hề lấy làm cảm kích mà thậm chí còn thốt ra những lời khinh bạc: “Ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn có một điều. Là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây nữa”. Câu nói ấy thể hiện bản lĩnh phi thường của một kẻ sĩ không bao giờ chịu khuất phục, coi khinh cường quyền, coi thường cả cái chết. Chính khí phách ấy khiến Huấn Cao trở thành biểu tượng cho tinh thần bất khuất, ngạo nghễ của những người nghĩa sĩ trong thời loạn.

Không chỉ là người anh hùng, Huấn Cao còn mang trong mình cốt cách của một nghệ sĩ tài hoa. Tài năng viết chữ của ông được tác giả miêu tả với sự ngưỡng mộ: chữ ông “đẹp, vuông lắm, có được chữ ông treo là có báu vật trên đời”. Trong quan niệm Nho giáo, thư pháp không chỉ là nghệ thuật viết mà còn là sự kết tinh nhân cách, khí phách của con người. Bởi vậy, chữ Huấn Cao không đơn thuần đẹp ở hình dáng, mà đẹp ở cái tâm, cái tài, cái khí phách của một bậc trượng phu. Chính vì thế, viên quản ngục – người sống giữa chốn ngục tù hôi hám, đầy rẫy bạo lực – đã khát khao được sở hữu chữ ông để treo trong nhà, như một cách giữ gìn cái đẹp, cái thanh cao giữa chốn tối tăm. Đỉnh điểm của vẻ đẹp nghệ sĩ ấy được Nguyễn Tuân khắc họa trong cảnh “cho chữ” – một cảnh tượng xưa nay chưa từng có: nơi ngục tù tăm tối, kẻ tử tù lại ngồi viết chữ, còn quản ngục và thầy thơ thì run run bái lĩnh, kính cẩn trước nét chữ của tử tù. Qua đó, Nguyễn Tuân đã nâng tầm tài năng nghệ thuật của Huấn Cao thành một thứ ánh sáng diệu kỳ có thể xua tan bóng tối, biến nơi dơ bẩn thành chốn thiêng liêng.

Đặc biệt, Huấn Cao còn hiện lên với phẩm chất của một bậc quân tử, giàu lòng nhân ái, biết trân trọng tấm lòng người khác. Lúc đầu, Huấn Cao tỏ ra lạnh lùng, khinh bạc với viên quản ngục, bởi ông nghĩ quản ngục cũng chỉ là kẻ tay sai cho triều đình phong kiến mục nát. Nhưng khi hiểu ra tấm lòng thành thực, trong sáng, cao quý của viên quản ngục – kẻ dám bất chấp nguy hiểm để mong có được chữ đẹp treo trong nhà – Huấn Cao đã xúc động, đổi thái độ, thốt lên: “Thiếu chút nữa ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ”. Câu nói ấy vừa thể hiện tấm lòng nhân hậu của Huấn Cao, vừa cho thấy ông biết trân trọng, tri âm tri kỷ với những người yêu cái đẹp, dẫu họ thuộc tầng lớp nào. Hành động cho chữ không chỉ là một món quà nghệ thuật, mà còn là sự gửi gắm lý tưởng, niềm tin của ông vào cái đẹp, trao lại cho người xứng đáng. Qua đó, Huấn Cao hiện lên không chỉ như một nghệ sĩ tài hoa mà còn là bậc minh triết, một nhân cách lớn.

Xây dựng nhân vật Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã sử dụng nhiều thủ pháp nghệ thuật đặc sắc. Đó là lối viết tài hoa, uyên bác, giàu chất lãng mạn; sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, cái đẹp và cái xấu, nhà tù và nghệ thuật, tử tù và quan coi ngục; đặc biệt là nghệ thuật dựng cảnh “cho chữ” – một cảnh tượng độc đáo, đậm chất kịch, giàu giá trị thẩm mỹ và nhân văn. Hình tượng Huấn Cao vì thế trở thành biểu tượng bất tử của cái đẹp và cái thiện, có khả năng cảm hóa và chiến thắng cái ác, cái xấu xa.

Tóm lại, nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù là một hình tượng nghệ thuật đặc sắc, kết tinh ba vẻ đẹp lớn: khí phách anh hùng, tài hoa nghệ sĩ và nhân cách quân tử. Qua nhân vật này, Nguyễn Tuân không chỉ ngợi ca cái đẹp mà còn khẳng định sức mạnh bất diệt của nó: cái đẹp có thể nảy nở ngay trong bóng tối, cái đẹp có thể soi đường và cứu rỗi tâm hồn con người. Huấn Cao vì thế đã vượt khỏi giới hạn của một nhân vật văn học, trở thành biểu tượng cho lý tưởng thẩm mỹ của Nguyễn Tuân – “cái đẹp gắn liền với cái thiện, cái tài đi liền với cái tâm”.

Phân tích nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù – Nguyễn Tuân, ngữ văn lớp 10, tập 1

Soạn bài: Thiên Di

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

BẢNG TỬ VI SỐ MỆNH TỪ NĂM 1955 ĐẾN 1985

Bảng Tử Vi Số Mệnh từ năm 1955 đến 2000

Soạn bài “Nỗi buồn chiến tranh” – Bảo Ninh

Phân tích “Nỗi buồn chiến tranh” – Trích, Bảo Ninh

Phân tích tình cảm của nhân vật “tôi” trong Bầy chim chìa vôi - Nguyễn Quang Thiều

Bài văn Phân tích đoạn trích “Xuân Tóc Đỏ cứu quốc” – trích Số đỏ của Vũ Trọng Phụng

Hệ Thống Các Trường Đại Học Tại Huế - Trung Tâm Giáo Dục Lớn Nhất Miền Trung

Thực Hành Tiếng Việt: Con người đã làm gì với tự nhiên?

Di tích Văn Miếu – Quốc Tử Giám: Ngôi trường đại học đầu tiên của Việt Nam có gì?