Soạn bài "Chữ người tử tù" của Nguyễn Tuân
Soạn bài "Chữ người tử tù" của Nguyễn Tuân
I. Giới thiệu tác giả và tác phẩm
1. Tác giả Nguyễn Tuân (1910 – 1987)
-
Là nhà văn lớn của văn học Việt Nam hiện đại, được mệnh danh là “người nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp”.
-
Văn phong đặc sắc: tài hoa, uyên bác, giàu chất tạo hình, sử dụng ngôn ngữ tinh luyện, giàu tính tạo hình và gợi cảm.
-
Trước Cách mạng tháng Tám 1945, Nguyễn Tuân nổi tiếng với những tác phẩm mang màu sắc lãng mạn, ngông nghênh, tìm kiếm vẻ đẹp tài hoa và khí phách trong quá khứ.
-
Sau 1945, ông vẫn giữ phong cách tài hoa nhưng cảm hứng gắn với cuộc sống mới, con người mới.
2. Tác phẩm Chữ người tử tù
-
Trích từ tập truyện "Vang bóng một thời" (1940), được coi là “tác phẩm tiêu biểu nhất” cho phong cách Nguyễn Tuân giai đoạn trước Cách mạng.
-
Viết về Huấn Cao – một nhân vật có nguyên mẫu trong lịch sử (Cao Bá Quát), qua đó tôn vinh vẻ đẹp tài hoa, khí phách và thiên lương của người nghệ sĩ – anh hùng.
-
Hoàn cảnh: Viết trong bối cảnh xã hội Việt Nam thời phong kiến mục nát, những giá trị cao đẹp dần bị mai một.
II. Tóm tắt tác phẩm
Ở một trại giam khắc nghiệt, Huấn Cao – một thủ lĩnh khởi nghĩa tài hoa và nổi tiếng viết chữ đẹp – bị kết án tử hình, chờ ngày xử. Viên quản ngục ở đây vốn là người yêu cái đẹp, say mê chữ của Huấn Cao, mong có được đôi câu đối treo trong nhà.
Khi biết điều đó, Huấn Cao khuyên ông “quản ngục nên thay chốn ở đi” để giữ thiên lương. Nhưng sau khi hiểu tấm lòng trong sáng, thành kính của viên quản ngục, Huấn Cao cảm động và đồng ý cho chữ ngay trong buồng giam tối tăm. Cảnh cho chữ diễn ra trong một không gian đặc biệt: mùi mực thơm, ánh sáng rực rỡ, bên ngoài là bóng tối và bẩn thỉu của nhà ngục. Huấn Cao, trong tư thế người ban phát cái đẹp, đã để lại cho quản ngục những lời khuyên chân thành: “Ở đây khó giữ thiên lương cho lành vững…”.
III. Phân tích tác phẩm
1. Nhân vật Huấn Cao
-
Khí phách hiên ngang: Dù là tử tù, Huấn Cao vẫn ung dung, khinh thường cường quyền, không khuất phục.
-
Tài hoa nghệ sĩ: Nổi tiếng với nét chữ đẹp, “đẹp lắm, vuông lắm”, được người đời ca ngợi.
-
Thiên lương sáng ngời: Chỉ cho chữ người tri âm, tri kỷ, biết quý trọng cái đẹp. Lời khuyên cuối cùng thể hiện nhân cách thanh cao.
2. Nhân vật quản ngục
-
Yêu cái đẹp, trọng người tài: Giữ tấm lòng kính trọng Huấn Cao, bất chấp chức trách.
-
Có thiên lương: Giữ được phẩm chất lương thiện giữa chốn ngục tù.
-
Bi kịch: Sống trong môi trường tăm tối, không được tự do tiếp cận cái đẹp.
3. Cảnh cho chữ – “cảnh tượng xưa nay chưa từng có”
-
Nghịch lý về không gian và thời gian:
-
Nơi cho chữ: buồng giam ẩm mốc, bẩn thỉu → lại là nơi sản sinh ra cái đẹp cao quý.
-
Thời điểm: lúc tử tù sắp ra pháp trường.
-
-
Tư thế, vị thế đảo ngược:
-
Tử tù → người ban phát cái đẹp, đứng trên kẻ cầm quyền.
-
Quản ngục → người tiếp nhận, cúi đầu trước cái đẹp.
-
-
Ý nghĩa: Cái đẹp và cái thiện có thể chiến thắng bóng tối và cái ác; con người tìm thấy sự đồng điệu ngay cả trong hoàn cảnh khắc nghiệt.
IV. Giá trị nội dung và nghệ thuật
1. Giá trị nội dung
-
Tôn vinh vẻ đẹp tài hoa, khí phách và nhân cách của con người.
-
Khẳng định sức mạnh cảm hóa của cái đẹp và thiên lương.
-
Thể hiện quan niệm thẩm mỹ của Nguyễn Tuân: cái đẹp gắn liền với cái thiện, và chỉ dành cho những tâm hồn xứng đáng.
2. Giá trị nghệ thuật
-
Nghệ thuật xây dựng nhân vật độc đáo, cá tính.
-
Ngôn ngữ giàu tính tạo hình, trang trọng, gợi cảm.
-
Tình huống truyện đặc sắc: “gặp gỡ giữa tử tù và quản ngục” → làm bật chủ đề.
-
Miêu tả “cảnh cho chữ” giàu kịch tính, mang tính biểu tượng cao.
V. Trả lời câu hỏi SGK
Soạn bài "Chữ người tử tù" của Nguyễn Tuân, Ngữ văn lớp 10, tập 1
GV.Thiên Di
Nhận xét
Đăng nhận xét