Sự tích hoa Mẫu Đơn – Lời kể cổ phong
Sự tích hoa Mẫu Đơn – Lời kể cổ phong
Thuở xa xưa, khi núi còn xanh mướt rừng già, khi suối còn ngân nga khúc hát của mây trời, ở một thung lũng nhỏ có đôi vợ chồng sống hiền lành, chất phác. Chồng làm rẫy, vợ dệt vải, quanh năm lam lũ nhưng tiếng cười vẫn đong đầy mái nhà. Trời thương ban cho họ mười người con trai, mỗi đứa như một mầm cây khỏe khoắn, lớn lên giữa mùi hương lúa mới và gió núi ngọt lành.
Lời mẹ như lời thề khắc vào đá. Mười anh em rời làng, theo tiếng tù và của dân binh mà lên núi lập căn cứ. Ban ngày, họ luyện giáo gươm dưới tán rừng già; ban đêm, như bóng hổ bóng báo, họ âm thầm xuống làng quấy phá giặc. Núi rừng vang tiếng trống thúc quân, ánh đuốc rực lên trong đêm như sao rơi xuống đất.
Tiếng bà vọng vào núi, hòa trong tiếng gió, tiếng suối, làm tim người nghe quặn thắt. Giặc thấy không lung lay được bà, liền vung gươm kết liễu. Bà ngã xuống, máu đỏ thấm vào đất, nhưng nụ cười vẫn đọng nơi khóe môi.
Lạ thay, ít lâu sau, nơi bà nằm, mọc lên một cây hoa chưa từng thấy. Thân uyển chuyển mà kiêu hãnh, lá xanh biếc như ngọc, hoa xếp nghìn cánh, đỏ rực như máu son, tỏa hương ngan ngát giữa gió núi. Người làng tin rằng, đó là linh hồn người mẹ hóa thành, để mãi mãi canh giữ mảnh đất này và phù hộ cho con mình tiếp bước.
Từ đó, loài hoa ấy được gọi là Mẫu Đơn — nghĩa là “Người mẹ cao quý”. Mỗi độ hoa nở, sắc đỏ như ánh lửa gọi về ký ức, nhắc cho con cháu nhớ rằng: tình mẹ và lòng yêu nước, khi hòa làm một, sẽ vĩnh viễn chẳng tàn phai.
Ý nghĩa của truyện “Sự tích hoa Mẫu Đơn – Lời kể cổ phong”
Câu chuyện “Sự tích hoa Mẫu Đơn” không chỉ là một truyền thuyết đẹp, mà còn là bản trường ca bất tử về tình mẹ và lòng yêu nước. Qua hình tượng người mẹ hiền lành nhưng kiên cường, tác phẩm khắc họa rõ nét đức hy sinh cao cả: sẵn sàng từ bỏ sự sống để giữ trọn khí phách, bảo toàn chí hướng cho con và bảo vệ non sông.
Hình ảnh mười người con trai dũng cảm, tuân theo lời mẹ, tiếp tục chiến đấu dù trái tim đang rớm máu, thể hiện tinh thần đoàn kết, lòng trung hiếu và ý chí bất khuất của con người Việt Nam trong những năm tháng gian nguy.
Hoa Mẫu Đơn, nở đỏ thắm từ máu và tình thương của người mẹ, trở thành biểu tượng của sự bất tử:
-
Bất tử của tình mẫu tử – tình thương ấy không chỉ bao bọc trong gia đình, mà còn vươn rộng, hóa thành tình yêu đất nước.
-
Bất tử của tinh thần yêu nước – dù thân xác mất đi, ý chí và khí phách vẫn sống mãi, truyền lửa cho thế hệ sau.
Truyện nhắc nhở mỗi người con đất Việt rằng, quê hương được giữ gìn bằng mồ hôi, máu và cả mạng sống của biết bao thế hệ cha ông. Mỗi khi nhìn hoa Mẫu Đơn nở, ta không chỉ thấy một loài hoa đẹp, mà còn nghe vọng lại lời dặn xưa: “Giữ lấy núi, giữ lấy sông, đừng để giặc chiếm quê mình.”
Nhận xét
Đăng nhận xét