Thực Hành Tiếng Việt: Vấn đề khai thác và sử dụng tài nguyên thiên nhiên phục vụ sản xuất ở địa phương em - Thừa Thiên Huế
Vấn đề khai thác và sử dụng tài nguyên thiên nhiên phục vụ sản xuất ở địa phương em - Thừa Thiên Huế
Tài nguyên thiên nhiên là kho báu vô giá mà thiên nhiên ban tặng cho con người. Đó là đất đai màu mỡ, rừng xanh bạt ngàn, biển cả mênh mông, sông suối hiền hòa hay những khoáng sản quý hiếm ẩn sâu trong lòng đất. Đối với quê hương Thừa Thiên Huế, nguồn tài nguyên phong phú không chỉ là nền tảng cho sản xuất và phát triển kinh tế, mà còn là một phần của bản sắc và đời sống người dân. Tuy nhiên, việc khai thác và sử dụng hợp lý những nguồn tài nguyên ấy đang là vấn đề quan trọng, đòi hỏi sự quan tâm và giải quyết thấu đáo.
Thừa Thiên Huế được thiên nhiên ưu đãi với đồng bằng ven biển trù phú, hệ thống sông ngòi như sông Hương, sông Bồ, sông Ô Lâu, những dãy núi Trường Sơn hùng vĩ và hơn 120 km bờ biển giàu thủy sản. Nhiều vùng đầm phá như Tam Giang – Cầu Hai trở thành “ngân hàng” thủy sản của tỉnh, mang lại sinh kế cho hàng nghìn hộ dân. Ở Quảng Điền, Phú Vang, Phú Lộc, người dân phát triển nuôi tôm, cá, hàu; ở Hương Trà, Phong Điền, Hương Thủy, ruộng đồng xanh tốt với lúa, hoa màu và cây công nghiệp ngắn ngày; vùng núi A Lưới, Nam Đông cung cấp gỗ, tre, nứa, dược liệu quý; một số nơi có mỏ đá, cát xây dựng đáp ứng nhu cầu phát triển hạ tầng.
Những hoạt động này đã góp phần thúc đẩy kinh tế địa phương, tạo việc làm, tăng thu nhập và cải thiện đời sống. Nghề nuôi hàu ở Tam Giang giúp nhiều gia đình thoát nghèo, sản phẩm thủ công từ tre nứa ở A Lưới vừa mang giá trị kinh tế vừa quảng bá văn hóa. Tuy nhiên, bên cạnh những thành quả đáng tự hào, vẫn tồn tại nhiều vấn đề đáng lo ngại. Khai thác cát sỏi quá mức trên sông Hương, sông Bồ gây sạt lở bờ sông, ảnh hưởng đến nhà cửa và đất sản xuất. Chặt phá rừng trái phép ở một số vùng cao làm suy giảm diện tích rừng. Đánh bắt thủy sản bằng xung điện hoặc lưới mắt nhỏ khiến nguồn lợi hải sản suy kiệt. Việc lạm dụng phân bón hóa học và thuốc bảo vệ thực vật trong nông nghiệp gây ô nhiễm nguồn nước và làm đất bạc màu.
Nguyên nhân của thực trạng này xuất phát từ nhu cầu phát triển kinh tế và áp lực mưu sinh. Một bộ phận người dân còn coi trọng lợi ích trước mắt, chưa ý thức đầy đủ về bảo vệ môi trường. Công tác quản lý, kiểm tra ở một số nơi chưa thật sự chặt chẽ, chưa xử lý nghiêm các hành vi vi phạm. Bên cạnh đó, việc ứng dụng khoa học – kỹ thuật vào sản xuất vẫn còn hạn chế, khiến cách khai thác truyền thống dễ dẫn đến cạn kiệt tài nguyên.
Để khai thác và sử dụng tài nguyên thiên nhiên một cách bền vững, cần đồng thời thực hiện nhiều giải pháp. Trước hết, nâng cao nhận thức cộng đồng thông qua các chương trình tuyên truyền, giáo dục và tập huấn kỹ thuật sản xuất thân thiện với môi trường. Chính quyền cần siết chặt quản lý, kiểm soát hoạt động khai thác khoáng sản, thủy sản và lâm sản, kiên quyết xử lý những trường hợp vi phạm. Nên khuyến khích người dân áp dụng mô hình sản xuất sinh thái, như nuôi trồng thủy sản kết hợp trồng rừng ngập mặn, canh tác hữu cơ, trồng rừng gỗ lớn xen cây dược liệu. Đồng thời, cần chú trọng phục hồi nguồn tài nguyên thông qua thả giống thủy sản, trồng lại rừng, bảo vệ hành lang sông suối.
Tài nguyên thiên nhiên là hữu hạn, nếu không gìn giữ hôm nay thì mai sau sẽ không còn. Quê hương Thừa Thiên Huế chỉ có thể phát triển lâu dài khi biết trân trọng từng tấc đất, từng dòng sông, từng cánh rừng và vùng biển. Mỗi người dân, mỗi cơ sở sản xuất, mỗi cấp chính quyền cần chung tay khai thác hợp lý, sử dụng tiết kiệm và bảo vệ môi trường. Giữ gìn tài nguyên không chỉ là bảo vệ nguồn sống hiện tại, mà còn là bảo vệ tương lai cho con cháu mai sau, để mảnh đất này mãi xanh tươi và trù phú.
Thực Hành Tiếng Việt: Vấn đề khai thác và sử dụng tài nguyên thiên nhiên phục vụ sản xuất ở địa phương em - Thừa Thiên Huế, Ngữ Văn Lớp 9, Tập 1
Soạn bài: Thiên Di
Nhận xét
Đăng nhận xét