Truyện Cổ Tích: Sự Tích Hoa Mẫu Đơn

Sự tích hoa Mẫu Đơn

Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng quê nghèo nằm bên triền núi, có một gia đình hiền lành sống bằng nghề làm rẫy và hái lượm. Người chồng khỏe mạnh, dũng cảm; người vợ hiền hậu, đảm đang. Họ sinh được mười người con trai, đứa nào cũng khỏe mạnh, thông minh, thương cha mẹ và thương nhau như tay với chân.

Cuộc sống yên bình trôi qua cho đến một ngày, giặc ngoại xâm tràn đến. Chúng hung hãn, tàn ác, đốt phá nhà cửa, cướp bóc lương thực và bắt dân làng đi làm nô lệ. Người cha vì không chịu quỳ gối đã bị chúng bắt đi, chẳng ai biết sống chết ra sao. Mất cha, mười người con đau đớn vô cùng, nhưng lời mẹ dặn vẫn vang bên tai:
"Các con phải kiên cường, đừng để giặc làm nhục quê hương."

Từ đó, mười anh em quyết chí vào rừng lập căn cứ, cùng trai tráng trong làng tổ chức đánh du kích. Người anh cả dẫn đầu, từng trận tập kích khiến quân giặc khiếp sợ. Ban ngày họ luyện tập, đêm xuống lại âm thầm xuất kích. Núi rừng trở thành bức tường che chở, còn ngọn lửa căm thù trong tim họ thì cháy sáng như sao.

Giặc nhiều lần thất bại, chúng tức giận tìm cách trả thù. Một hôm, chúng kéo quân về làng, bắt mẹ của mười anh em đem ra uy hiếp. Chúng hăm dọa:
– Nếu bọn chúng không ra hàng, bà sẽ mất mạng!

Người mẹ nghe vậy vẫn điềm tĩnh, ánh mắt sáng quắc:
– Thà chết chứ không cúi đầu trước lũ cướp nước!

Quân giặc càng hung hãn, trói bà vào cọc giữa sân, hy vọng mười người con sẽ bỏ rừng về cứu. Nhưng thay vì kêu gọi con mình rút lui, người mẹ ngẩng cao đầu, hướng về phía núi và cất tiếng gọi:
– Các con ơi! Mẹ không sợ chết. Hãy tiếp tục đánh giặc, đừng vì mẹ mà bỏ lỡ cơ hội cứu nước!

Lời bà như dao cắt vào tim mười anh em đang ẩn nấp trên sườn núi. Họ muốn lao xuống cứu mẹ, nhưng cũng hiểu rằng nếu làm vậy, tất cả sẽ bị giặc bắt và cuộc kháng chiến sẽ chấm dứt. Nước mắt lăn dài, họ nghiến răng tiếp tục bám trụ, giữ lời mẹ dặn.

Quân giặc không lay chuyển được ý chí của bà, liền nhẫn tâm sát hại. Bà ngã xuống giữa sân đình, nhưng nụ cười vẫn còn vương trên môi, như gửi gắm trọn niềm tin cho các con.

Kỳ lạ thay, ngay trên mảnh đất nơi bà nằm xuống, ít lâu sau mọc lên một cây hoa lạ. Thân cây mảnh mai nhưng vươn thẳng, lá xanh mướt, và mỗi khi hoa nở, cánh dày xếp lớp như nghìn vòng tay ôm ấp, màu đỏ thắm như máu, tỏa hương dịu ngọt. Dân làng tin rằng đó là linh hồn người mẹ hóa thành — vẫn ở lại giữa quê hương, che chở và tiếp thêm sức mạnh cho con mình. Họ đặt tên loài hoa ấy là hoa Mẫu Đơn, nghĩa là “người mẹ cao quý”.

Từ đó, mỗi khi nhìn thấy hoa Mẫu Đơn nở, người ta lại nhớ đến câu chuyện về người mẹ anh hùng — sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ quê hương và giữ trọn khí phách cho con cháu. Hoa Mẫu Đơn trở thành biểu tượng của tình mẫu tử bao la, của lòng dũng cảm và tinh thần yêu nước bất diệt.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

BẢNG TỬ VI SỐ MỆNH TỪ NĂM 1955 ĐẾN 1985

Bảng Tử Vi Số Mệnh từ năm 1955 đến 2000

Soạn bài “Nỗi buồn chiến tranh” – Bảo Ninh

Phân tích “Nỗi buồn chiến tranh” – Trích, Bảo Ninh

Phân tích tình cảm của nhân vật “tôi” trong Bầy chim chìa vôi - Nguyễn Quang Thiều

Bài văn Phân tích đoạn trích “Xuân Tóc Đỏ cứu quốc” – trích Số đỏ của Vũ Trọng Phụng

Hệ Thống Các Trường Đại Học Tại Huế - Trung Tâm Giáo Dục Lớn Nhất Miền Trung

Thực Hành Tiếng Việt: Con người đã làm gì với tự nhiên?

Di tích Văn Miếu – Quốc Tử Giám: Ngôi trường đại học đầu tiên của Việt Nam có gì?