Viết bài Nghị luận: So sánh và đánh giá hai tác phẩm "Xuân tóc đỏ cứu quốc" và "Nỗi buồn chiến tranh"
Nghị luận: So sánh và đánh giá hai tác phẩm Xuân tóc đỏ cứu quốc và Nỗi buồn chiến tranh
Mở bài
Văn học là tấm gương phản chiếu đời sống, nơi con người tìm thấy cả tiếng cười và nước mắt, cả sự trào phúng lẫn nỗi bi thương. Trong chương trình Ngữ văn 12, hai đoạn trích Xuân tóc đỏ cứu quốc (trích Số đỏ – Vũ Trọng Phụng) và Nỗi buồn chiến tranh (trích tiểu thuyết cùng tên – Bảo Ninh) tuy thuộc hai thời kì, hai phong cách sáng tác khác nhau, nhưng đều thể hiện cái nhìn sâu sắc về hiện thực và thân phận con người. So sánh, đánh giá hai tác phẩm, ta sẽ thấy rõ sự đa dạng của văn học Việt Nam, đồng thời nhận ra những giá trị chung mà cả hai cùng hướng đến.
Thân bài
1. Bối cảnh sáng tác và thể loại
-
Xuân tóc đỏ cứu quốc: được viết trong bối cảnh xã hội thuộc địa nửa phong kiến (những năm 30 thế kỉ XX). Vũ Trọng Phụng sử dụng bút pháp hiện thực trào phúng, phơi bày bộ mặt giả dối, đồi bại của xã hội tư sản “Âu hóa” nửa mùa.
-
Nỗi buồn chiến tranh: sáng tác sau năm 1975, khi đất nước thống nhất. Đây là một trong những tác phẩm tiêu biểu của văn học hậu chiến, thể hiện cái nhìn đầy ám ảnh, day dứt về chiến tranh và hậu quả của nó trong tâm hồn con người.
→ Hai tác phẩm tuy ở hai thời đại khác nhau, nhưng đều chung một nhiệm vụ: phản ánh sự thật của đời sống.
2. Hình tượng nhân vật trung tâm
-
Xuân Tóc Đỏ: một kẻ vô học, lưu manh, nhờ sự may rủi và sự lố bịch của xã hội mà trở thành “người hùng cứu quốc”. Nhân vật này là hình tượng biếm họa, phơi bày bản chất hám danh, hám lợi, suy đồi đạo đức của tầng lớp “thượng lưu”.
-
Kiên (Nỗi buồn chiến tranh): một người lính trở về sau chiến tranh, mang trong mình những ám ảnh không thể nguôi ngoai. Kiên là hiện thân của bi kịch con người sau chiến tranh: sống sót nhưng không bình yên, khao khát yêu thương nhưng luôn bị quá khứ giày vò.
→ Một nhân vật gây cười chua chát, một nhân vật gây thương cảm, xót xa.
3. Giọng điệu và nghệ thuật biểu hiện
-
Vũ Trọng Phụng: giọng văn mỉa mai, châm biếm, cường điệu hóa sự kiện để làm bật lên tính chất phi lí. Tình huống “cứu quốc” của Xuân Tóc Đỏ vừa nực cười vừa chua xót, phơi bày một xã hội đảo điên.
-
Bảo Ninh: giọng văn trữ tình, buồn thương, nặng chất hồi ức. Kết cấu phi tuyến tính, đan xen quá khứ – hiện tại, phản ánh dòng chảy tâm lí phức tạp của nhân vật.
→ Một bên sử dụng tiếng cười trào phúng; một bên sử dụng tiếng khóc bi thương.
4. Giá trị hiện thực và nhân văn
-
Xuân tóc đỏ cứu quốc:
-
Hiện thực: phơi bày sự tha hóa, giả dối, đồi bại của tầng lớp tư sản nửa mùa.
-
Nhân văn: tiếng cười trào phúng nhằm thức tỉnh con người, khẳng định giá trị của lối sống chân chính, lành mạnh.
-
-
Nỗi buồn chiến tranh:
-
Hiện thực: khắc họa sự khốc liệt của chiến tranh không chỉ trên chiến trường mà còn trong tâm hồn người lính.
-
Nhân văn: đề cao khát vọng sống, khát vọng yêu, đồng thời nhắc nhở về cái giá phải trả để có hòa bình.
-
5. Điểm gặp gỡ và khác biệt
-
Gặp gỡ: Cả hai tác phẩm đều hướng tới sự thật, đều lấy con người làm trung tâm để soi chiếu hiện thực và đặt ra những câu hỏi về nhân sinh.
-
Khác biệt:
-
Về cảm hứng: Số đỏ là tiếng cười trào phúng, Nỗi buồn chiến tranh là tiếng khóc bi thương.
-
Về phong cách: Vũ Trọng Phụng sắc bén, cường điệu; Bảo Ninh trữ tình, ám ảnh.
-
Về thời đại: một bên phơi bày xã hội thực dân nửa phong kiến, một bên phản ánh hậu quả chiến tranh sau 1975.
-
Kết bài
Xuân tóc đỏ cứu quốc của Vũ Trọng Phụng và Nỗi buồn chiến tranh của Bảo Ninh là hai minh chứng tiêu biểu cho sức sống của văn học Việt Nam hiện đại. Dù khác nhau về thời đại, bút pháp và giọng điệu, cả hai đều thể hiện sự dũng cảm của nhà văn khi đi thẳng vào sự thật: một sự thật về xã hội lố lăng, suy đồi và một sự thật về nỗi đau ám ảnh sau chiến tranh. Từ tiếng cười chua chát đến nỗi buồn day dứt, cả hai tác phẩm đều để lại trong lòng người đọc những bài học sâu sắc về nhân cách, về giá trị sống và khát vọng nhân văn.
Viết bài Nghị luận: So sánh và đánh giá hai tác phẩm "Xuân tóc đỏ cứu quốc" trích Số Đỏ của Vũ Trọng Phụng và "Nỗi buồn chiến tranh" - Trích - Bảo Ninh, Ngữ Văn Lớp 12, tập 1
Soạn bài: Thiên Di
Nhận xét
Đăng nhận xét