Câu chuyện nhân sinh cảm động: Về Già Ai Nuôi Mẹ?

Câu chuyện nhân sinh cảm động: Về Già Ai Nuôi Mẹ?

(Chương 1: Những năm tháng tảo tần)

Ngôi làng nhỏ ven con sông quê yên ả, sáng nào cũng vang tiếng gà gáy, tiếng chày giã gạo từ đầu xóm vọng lại. Trong căn nhà mái ngói đã bạc màu, có một người phụ nữ tên Hòa. Người ta vẫn quen gọi bà bằng cái tên giản dị: chị Hòa tảo tần. Chồng mất sớm vì một cơn bệnh bất ngờ, Hòa ở lại, đôi vai gầy gánh trọn cả một trời cơ cực với năm đứa con thơ.

Khi người ta nhắc đến bà, ai cũng thở dài:
– “Trời ơi, đàn bà một mình, nuôi tới năm đứa nhỏ, sao mà chịu nổi!”

Ấy vậy mà bà Hòa vẫn chịu đựng, vẫn gượng đứng dậy. Ban ngày bà đi làm thuê đủ nghề: đồng áng, gánh gạch, cấy thuê, gặt mướn. Ban đêm, khi lũ trẻ đã ngủ say, bà lại chong đèn khâu áo, vá giày cho người trong làng kiếm thêm ít tiền mua gạo.

Trong ký ức của lũ trẻ, mẹ lúc nào cũng bận rộn, mồ hôi thấm ướt lưng áo, bàn tay chai sần, tóc vương bụi đất. Có những bữa cơm chỉ có bát canh rau muống và chút mắm, nhưng bà vẫn chan đầy bát cho con, còn mình thì chỉ vàn miếng cơm cháy.

Điều lạ là, dù cuộc sống khốn khó, trái tim bà Hòa luôn đầy ắp yêu thương. Với bà, mỗi đứa con là một mảnh trời riêng. Nhưng lòng người mẹ cũng giống như dòng sông, đôi khi dạt dào chảy về một hướng nhiều hơn. Trong năm người con, bà dành tình thương vô hạn cho bốn đứa đầu, nhất là thằng út cưng, còn đứa con thứ ba – một đứa trẻ ít nói, trầm tính – lại thường bị bà bỏ quên, nhiều khi còn trách mắng nặng lời.

“Con người ta phải lanh lợi, phải biết nói biết cười, thì mới nên người!” – bà thường nói vậy khi nhìn thằng ba lặng lẽ ăn cơm, lặng lẽ đi học, chẳng biết đòi hỏi gì ở mẹ.

Bốn đứa còn lại, mỗi khi đòi áo mới, đòi quà bánh, bà đều cố gắng đáp ứng. Cái áo dài đẹp nhất, bà để dành cho con gái lớn đi chợ phiên. Món cá ngon nhất, bà gắp cho thằng út. Cả khoản tiền dành dụm chắt chiu, bà cũng luôn ưu tiên để “lo” cho những đứa bà tin là có tương lai sáng sủa.

Thằng ba vẫn ngồi lặng lẽ ở một góc bàn, bát cơm chan nước rau, chẳng kêu ca. Đôi mắt nó buồn buồn, nhưng bà Hòa không để ý. Trong lòng bà, yêu thương là thiên vị, mà bà lại nghĩ đó là cách nuôi dạy đúng.

Thế rồi năm tháng cứ thế trôi qua. Những đứa trẻ lớn dần trong vòng tay mẹ, bằng mồ hôi và nước mắt của mẹ. Bà Hòa chưa bao giờ cho phép mình nghỉ ngơi. Có lần bà bệnh, nằm liệt giường ba ngày, nhưng vừa gượng dậy đã lại ra đồng, vì nghĩ:
– “Nếu mình ngã xuống, năm đứa nó biết bấu víu vào đâu?”

Bà tin rằng, càng hy sinh nhiều cho con, sau này bà sẽ được an ủi. Càng yêu thương bao nhiêu, sau này tuổi già bà sẽ càng được nương tựa bấy nhiêu. Nhưng đời vốn dĩ không giống những gì ta nghĩ.

sâu lắng, cảm động, chữa lành nhưng cũng đầy sự thật đắng cay.


Câu chuyện nhân sinh cảm động: Về Già Ai Nuôi Mẹ?

(Chương 2: Sự phản bội của những đứa con được yêu thương)

Năm tháng lặng lẽ trôi, những đứa trẻ trong ngôi nhà nhỏ ngày nào giờ đã trưởng thành. Cái nghèo vẫn bám riết, nhưng bà Hòa tin rằng, chỉ cần chúng “lớn khôn”, cuộc đời rồi sẽ khá hơn. Bà đã gom góp tất cả, từng đồng dành dụm, từng mảnh đất cha ông để lại, cũng lần lượt đem bán đi để lo cho con.

– “Mẹ chỉ cần tụi bay nên người, có công ăn việc làm đàng hoàng, sau này mẹ già cũng ấm thân.” – Bà thường thủ thỉ với lũ con như thế.

Nhưng đời vốn trớ trêu. Bốn đứa con mà bà thương nhất, kỳ vọng nhất, lại không đi đúng con đường bà mơ ước.

Đứa con gái lớn – người được bà nuông chiều từ nhỏ – lấy chồng xa, rồi vì ham vật chất mà bỏ mặc chồng con, sống cuộc đời lông bông. Nó ít khi về thăm mẹ, nếu có về thì chỉ để xin tiền. Những đồng tiền bà vay mượn khắp nơi để nó “mở cửa hàng”, cuối cùng cũng trôi theo những cuộc vui không hồi kết.

Đứa con trai thứ hai ham chơi, theo bạn bè tụ tập. Bà Hòa đã bao lần chạy vạy, khóc lóc, lo lót khi nó vướng vào chuyện rắc rối. Mỗi lần nó hứa “sẽ thay đổi”, bà lại mềm lòng, đem hết những gì còn sót lại ra để “cứu con”. Nhưng cứ thế, hết lần này đến lần khác, nó vẫn chứng nào tật nấy.

Đứa út – niềm hy vọng lớn nhất của bà – lại sớm đắm chìm vào men rượu và những cuộc tình không bến bờ. Bà bán cả mảnh đất hương hỏa để lo cho nó cưới vợ, mong nó yên bề gia thất. Nhưng chẳng bao lâu, vợ chồng nó ly tán, nó trở về nhà mẹ với thân xác tiều tụy, thậm chí còn giận ngược lại mẹ vì “sao không lo được cho con đến nơi đến chốn”.

Bốn đứa con ấy, như bốn cánh chim lạc, chẳng đứa nào biết quay đầu về tổ ấm mà bà từng dày công dựng xây. Bà đã yêu thương mù quáng, trao hết cả máu thịt đời mình, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại những mảnh vụn vỡ.

Còn thằng ba – đứa con từng bị bà bỏ quên, từng bị trách mắng nhiều nhất – lại lặng lẽ trưởng thành theo cách riêng của nó. Nó không được mẹ ưu ái, không được chia cho nhiều của cải, cũng chẳng nhận được những lời ngọt ngào. Nhưng chính vì vậy, nó học được cách đứng vững bằng đôi chân mình.

Sau khi học xong, nó ra thành phố làm thuê, gửi tiền về cho mẹ mà không đợi mẹ nhắc. Ngày giỗ cha, chỉ có mình nó về sớm, tự tay quét dọn bàn thờ, sửa sang lại mái ngói dột nát. Nó ít lời, chỉ lặng lẽ làm.

Bà Hòa nhiều lúc nhìn nó, chợt thấy nghèn nghẹn trong lòng. Nhưng bà lại tự an ủi:
– “Con này ít nói, nó sống tốt, rồi mai sau cũng lo được cho mình.”

Ấy vậy mà lòng bà vẫn cứ hướng về những đứa con khác. Bà vẫn hy vọng rằng, một ngày nào đó, những đứa được mình thương nhiều sẽ thay đổi, sẽ trở về, sẽ hiểu lòng mẹ.

Nhưng càng chờ, càng mong, bà càng lạc lõng. Trong căn nhà vốn từng đầy ắp tiếng cười, giờ chỉ còn tiếng gió rít qua khe cửa và những cơn ho khan của tuổi già.

Và rồi, bà bắt đầu nhận ra một sự thật đau lòng: Tình thương mù quáng không làm cho con cái trưởng thành. Nó chỉ khiến chúng ỷ lại, hư hỏng, và dần rời xa vòng tay mẹ.


Câu chuyện nhân sinh cảm động: Về Già Ai Nuôi Mẹ?

(Chương 3: Tuổi già cô quạnh và bài học nhân sinh)

Tuổi già đến lúc nào, bà Hòa cũng chẳng hay. Mới hôm qua còn khỏe mạnh, nay bước đi đã run rẩy, đôi mắt mờ dần, bàn tay chai sạn cũng không còn sức cầm nổi cái cuốc, cái liềm. Căn nhà xưa vốn từng chật chội vì năm đứa con, giờ trống vắng đến mức nghe cả tiếng kim rơi.

Bốn đứa con mà bà dành hết yêu thương, kỳ vọng, chẳng đứa nào chịu ở bên. Người thì mải mê với cuộc sống riêng, người vướng vòng lao lý, kẻ lại chìm trong rượu chè. Những cuộc gọi, những lời thăm hỏi cũng thưa dần, rồi chẳng còn nữa.

Có hôm bà ngồi bên hiên, nhìn con đường đất dẫn ra chợ, mong bóng dáng con gái lớn về thăm, nhưng chỉ thấy gió lùa hun hút. Có hôm bà ho khan, ngã quỵ giữa sân, hàng xóm chạy qua đỡ, còn lũ con thì không ai hay biết.

Trong những đêm dài cô quạnh, bà mới thấm thía hết nỗi đau: cả một đời hy sinh, đổi lại chỉ là sự lãng quên.

Nhưng trong bóng tối đó, vẫn le lói một ngọn đèn nhỏ. Thằng ba – đứa con từng bị bà ghẻ lạnh – lại là người duy nhất thường xuyên lui tới. Nó sắm sửa thuốc men, đưa mẹ đi bệnh viện, nấu cho mẹ bát cháo nóng. Dù bận trăm công nghìn việc nơi thành phố, nó vẫn đều đặn về quê thăm mẹ.

Có lần, bà nghẹn ngào hỏi nó:
– “Mẹ ngày trước chẳng thương con bằng các anh, các chị… Sao con lại thương mẹ thế này?”

Nó chỉ cười hiền:
– “Mẹ là mẹ của con. Mẹ vất vả nuôi con khôn lớn, dẫu mẹ có thương ít hay nhiều, con vẫn là con của mẹ. Con không lo cho mẹ thì còn ai lo?”

Bà Hòa nghe vậy, nước mắt cứ chảy dài. Đời bà từng nghĩ yêu thương nhiều sẽ nhận về nhiều, nhưng cuối cùng lại ngược lại. Đứa con bị bà xem nhẹ, không được nuông chiều, lại là người duy nhất biết sống trách nhiệm, biết hiếu nghĩa.

Ngày bà nhắm mắt xuôi tay, căn nhà nghèo chỉ có thằng ba quỳ bên cạnh, nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc. Những đứa con khác, đứa chẳng về, đứa đến muộn, đứa chỉ lặng lẽ đứng xa, như những bóng người xa lạ.

Câu chuyện về bà Hòa không chỉ là một bi kịch riêng, mà là lời nhắc nhở cho biết bao người làm cha, làm mẹ trên đời:

  • Tình yêu thương là vô giá, nhưng nếu yêu thương mù quáng, chỉ biết chiều chuộng, sẽ vô tình làm hỏng tương lai con cái.

  • Không phải đứa con nào được nhận nhiều mới là đứa con hiếu thảo. Có khi chính đứa trẻ ít được chú ý, ít được cưng chiều lại trưởng thành vững vàng hơn cả.

  • Và trên hết, tình mẫu tử, tình phụ tử vốn dĩ thiêng liêng, không thể cân đo bằng sự thiên vị.

Cuộc đời bà Hòa khép lại trong nỗi xót xa, nhưng câu chuyện của bà vẫn còn mãi như một bài học nhân sinh: “Yêu thương cần đi cùng sự tỉnh táo. Đừng để đến lúc tuổi già cô quạnh mới nhận ra rằng, thứ tình cảm dồn sai chỗ chỉ còn lại là sự đau thương không hồi kết.”

Câu chuyện nhân sinh cảm động: Về Già Ai Nuôi Mẹ?

Biên soạn: Thiên Di

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Thực Hành Viết: So sánh Cảm hứng mùa thu trong hai bài thơ “Thu vịnh” của Nguyễn Khuyến và “Đây mùa thu tới” của Xuân Diệu

Bảng Tử Vi Số Mệnh từ năm 1955 đến 2000

Tóm Tắt tiểu thuyết "Mưa Đỏ" của Chu Lai

Tóm tắt Dế Mèn phiêu lưu ký của Tô Hoài

Phân Tích Bài Thơ "Thu Điếu" của Nguyễn Khuyến

Bộ Truyền kỳ mạn lục của Nguyễn Dữ

BẢNG TỬ VI SỐ MỆNH TỪ NĂM 1955 ĐẾN 1985

Phân tích giá trị nội dung và nghệ thuật của bài thơ Đồng dao mùa xuân – Nguyễn Khoa Điềm

Viết bài Nghị luận: So sánh và đánh giá hai tác phẩm "Xuân tóc đỏ cứu quốc" và "Nỗi buồn chiến tranh"

Thực Hành Tiếng Việt: So sánh – đánh giá hình tượng người phụ nữ trong Tự tình II của Hồ Xuân Hương và Thuyền và biển của Xuân Quỳnh