Truyện cổ Grimm – Cô bé Lọ Lem

Truyện cổ Grimm – Cô bé Lọ Lem (Aschenputtel)

Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông giàu có sống cùng vợ và cô con gái bé bỏng. Họ là một gia đình hạnh phúc. Thế nhưng chẳng bao lâu, người vợ lâm bệnh nặng, biết mình khó qua khỏi. Bà gọi con gái đến bên giường, âu yếm nắm tay con và dặn dò bằng tất cả tình yêu thương cuối cùng của mình:

– “Con yêu dấu của mẹ, hãy giữ trọn tấm lòng nhân hậu, hãy sống hiền lành và lương thiện. Nếu con làm được như thế, Chúa Trời sẽ luôn phù hộ cho con. Mẹ sẽ nhìn xuống từ thiên đường, dõi theo và ở bên con mãi mãi.”

Nói rồi, người mẹ nhắm mắt xuôi tay.

Cô bé đau đớn tột cùng. Từ đó, ngày nào cô cũng ra mộ mẹ, quỳ bên bia đá, khóc nức nở và cầu nguyện. Cô vẫn ghi nhớ lời dặn của mẹ: luôn hiền lành, khiêm nhường và nhân ái.

Ít lâu sau, người cha tái hôn với một người đàn bà khác. Người vợ kế mang theo hai cô con gái riêng. Hai đứa con gái ấy bề ngoài trông xinh đẹp và ăn mặc lộng lẫy, nhưng thực chất lại kiêu kỳ, độc ác và ích kỷ.

Ngay từ khi bước chân vào nhà, chúng đã bắt đầu hành hạ đứa con riêng của chồng. Một ngày, chúng chế nhạo:

– “Con ngốc này, sao mày lại được ngồi trong phòng khách với chúng tao? Ai lại muốn chung chăn gối với một con bé bẩn thỉu như mày chứ? Xuống bếp ngay đi!”

Thế là chúng lột hết quần áo đẹp đẽ của cô, bắt cô mặc một bộ váy xám cũ kỹ, đôi guốc gỗ thô kệch. Chúng ép cô làm việc quần quật từ sáng tới tối: gánh nước, nhóm lửa, nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp. Cô không được ngủ trên giường nữa, mà phải nằm co ro bên đống tro tàn trong lò sưởi. Thấy cô lúc nào cũng lấm lem tro bụi, người ta gọi cô là Aschenputtel, nghĩa là “Cô bé Lọ Lem”.


Cây thần trên mộ mẹ

Một hôm, người cha chuẩn bị đi chợ phiên xa. Ông gọi ba cô con gái lại và hỏi:

– “Các con muốn cha mua quà gì mang về?”

Hai cô con gái riêng lập tức đòi:

– “Chúng con muốn có ngọc trai, đá quý, quần áo sang trọng và vàng bạc châu báu.”

Người cha quay sang cô con gái út. Cô bé nhỏ nhẹ đáp:

– “Cha ơi, khi cha về, xin cha hãy bẻ cho con một cành cây nào đó va vào chiếc mũ của cha trên đường đi.”

Người cha gật đầu. Trên đường trở về, khi đi ngang một rặng cây, chiếc mũ của ông bị một cành dẻ quệt vào. Ông liền bẻ cành cây ấy mang về tặng cho con gái út.

Cô bé Lọ Lem vui mừng nhận lấy, mang cành dẻ ra mộ mẹ, trồng ngay bên bia đá. Cô khóc nhiều đến nỗi nước mắt chan hòa, thấm xuống đất, tưới mát cành cây. Nhờ dòng nước mắt yêu thương ấy, cành cây bén rễ, lớn nhanh thành một cây dẻ xanh tốt. Trên cây có một con chim trắng đến đậu. Mỗi khi cô đến cầu nguyện, con chim lại lắng nghe, và bất cứ điều gì cô ước nguyện, con chim đều thả xuống cho cô.


Hội lớn trong cung điện

Một ngày nọ, nhà vua tuyên bố mở hội ba ngày liền, mời tất cả những cô gái xinh đẹp trong vương quốc đến cung điện. Hoàng tử sẽ chọn một người làm vợ.

Hai cô con gái riêng vui mừng khôn xiết. Chúng gọi Lọ Lem đến, bắt cô chải tóc, buộc dây giày, là quần áo cho chúng. Chúng chế nhạo cô:

– “Mày cũng muốn đi hội sao, đồ nhọ nhem kia? Quần áo rách nát thế kia, lấy gì mà chen chân vào chốn cung đình!”

Cô bé khẩn khoản xin phép được đi, nhưng bà mẹ kế cứng rắn không cho. Bà ta đổ một chậu đậu xuống tro bếp và nói:

– “Nếu mày nhặt sạch đậu ra trong vòng hai giờ đồng hồ, thì tao sẽ cho mày đi dự hội.”

Lọ Lem liền chạy ra vườn, gọi lũ chim:

– “Chim hiền, chim ngoan,
Hãy đến giúp ta.
Nhặt đậu bỏ hũ,
Đậu xấu bỏ ra.”

Đàn bồ câu, chim sẻ, chim gáy ùa vào bếp, mổ nhanh đến nỗi chỉ chốc lát sau, chậu đậu đã được nhặt sạch. Nhưng mẹ kế lại nhíu mày, nói:

– “Không! Quần áo của mày bẩn thỉu thế kia, sao có thể đến dự hội.”

Nói rồi, bà ta lại đổ hai chậu đậu xuống tro và ra điều kiện:

– “Nếu mày nhặt được hết trong vòng một giờ, tao sẽ đồng ý.”

Lọ Lem tiếp tục gọi chim đến, và chỉ trong nháy mắt, chúng lại giúp cô nhặt sạch bóng. Nhưng mẹ kế vẫn không cho đi. Bà cùng hai con gái lên xe đi dự hội, bỏ mặc Lọ Lem ngồi khóc trong bếp.


Váy áo từ cây thần

Khi đoàn xe đi khuất, Lọ Lem chạy ra mộ mẹ, đứng dưới cây dẻ và khẩn cầu:

– “Cây vàng, cây bạc,
Xin cho váy áo đẹp đẽ để ta đi hội.”

Con chim trắng trên cây liền thả xuống cho cô một bộ váy dát vàng lấp lánh cùng một đôi giày thêu bạc tinh xảo.

Cô mặc vào, trở nên lộng lẫy như một nàng công chúa. Cô đến cung điện. Ai nhìn cũng phải ngẩn ngơ kinh ngạc. Ngay cả hai người chị ruột cũng không nhận ra đó chính là cô em cùng nhà. Hoàng tử vừa trông thấy đã bị mê hoặc. Chàng đến ngay bên nàng, nắm tay mời khiêu vũ. Suốt buổi tối hôm ấy, chàng chỉ nhảy cùng nàng, không muốn rời xa dù chỉ một khắc.

Khi đêm xuống, cô bé lặng lẽ trốn đi. Hoàng tử chạy theo, nhưng cô biến mất quá nhanh. Về đến nhà, cô treo váy áo lên cây, chim trắng lại đem chúng đi, rồi cô lại mặc bộ áo xám cũ, ngồi lặng lẽ trong bếp.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, sự việc lại diễn ra giống hệt. Cây thần lại ban cho cô váy áo ngày càng lộng lẫy hơn. Hoàng tử càng thêm si mê và quyết tâm tìm bằng được cô gái ấy. Đêm hội cuối cùng, hoàng tử sai người đổ nhựa chim xuống bậc thềm. Khi Lọ Lem vội vã chạy đi, một chiếc giày vàng nhỏ nhắn đã dính lại trên bậc thềm.


Chiếc giày và sự thật phơi bày

Sáng hôm sau, hoàng tử mang chiếc giày đi khắp nơi và tuyên bố:

– “Người nào đi vừa chiếc giày này sẽ trở thành vợ của ta.”

Hai cô chị ghẻ háo hức. Người chị cả có bàn chân quá to, cố mãi cũng không lọt. Mẹ kế liền kéo con vào buồng, dúi dao bảo:

– “Hãy cắt ngón chân đi! Khi nào con làm hoàng hậu thì đâu cần phải đi bộ nữa.”

Người chị cắn răng làm theo, cố nhét chân vào giày. Hoàng tử tưởng đã tìm thấy cô gái mình yêu, liền đưa nàng lên ngựa. Nhưng khi đi qua gốc cây dẻ, đàn chim bồ câu kêu lên:

– “Chú ơi, chú ơi nhìn,
Giày máu rỉ tràn,
Chân nàng đâu vừa,
Cô dâu chẳng phải.”

Hoàng tử nhìn lại, thấy máu chảy trong giày, liền quay ngựa đưa nàng về.

Người chị thứ hai tiến lên thử, bàn chân dài quá, không vừa. Mẹ kế lại bảo:

– “Hãy cắt bớt gót chân đi, rồi con sẽ xỏ vừa giày.”

Người chị nghe lời, giày vừa khít nhưng máu me rỉ ra đầy. Hoàng tử dắt nàng đi, nhưng khi ngang qua gốc cây dẻ, đàn chim lại hót:

– “Chú ơi, chú ơi nhìn,
Giày máu rỉ tràn,
Chân nàng đâu vừa,
Cô dâu chẳng phải.”

Hoàng tử nhìn lại, thấy giày ướt máu, liền đưa nàng về, giận dữ hỏi:

– “Trong nhà còn ai nữa không?”

Người cha miễn cưỡng đáp:

– “Còn đứa con riêng của vợ trước, nhưng nó bẩn thỉu lắm, không xứng đáng đâu.”

Hoàng tử ra lệnh gọi cô ra.

Cô bé Lọ Lem bước ra, rửa sạch mặt mũi, tay chân, rồi ngồi xuống thử giày. Chiếc giày vàng vừa khít bàn chân nhỏ nhắn. Cô lại rút chiếc giày còn lại từ trong áo ra, xỏ vào chân kia.

Hoàng tử nhìn cô chăm chú và nhận ra chính là cô gái đã khiêu vũ với mình trong cung điện. Chàng mừng rỡ ôm lấy cô, đưa cô lên ngựa. Đàn chim trắng trên cây hót vang:

– “Chú ơi, chú ơi nhìn,
Giày vừa khít chân,
Cô dâu xứng đáng,
Đẹp thay hiền lành.”


Cái kết công bằng

Ngày cưới được cử hành linh đình. Hai người chị ghẻ xấu xa giả vờ đến chúc mừng, mong được tha thứ và được hưởng vinh hoa từ em gái. Nhưng công lý đã đến. Khi đoàn rước tiến vào nhà thờ, hai con chim trắng sà xuống mổ mù một mắt của mỗi chị. Khi đoàn rước trở về, chúng lại mổ nốt mắt còn lại.

Từ đó, hai cô con gái độc ác phải sống mù lòa suốt đời, nhận lấy hình phạt đích đáng cho sự tàn nhẫn và gian ác.

Còn Cô bé Lọ Lem, nhờ tấm lòng hiền hậu và nhân ái, đã trở thành hoàng hậu, sống hạnh phúc trọn đời bên hoàng tử.


Ý nghĩa của truyện “Cô bé Lọ Lem” (Aschenputtel)

Truyện “Cô bé Lọ Lem” không chỉ đơn thuần là một câu chuyện cổ tích mang màu sắc huyền ảo, mà còn chứa đựng những ý nghĩa nhân văn sâu sắc, phản ánh đạo lý ngàn đời của nhân loại: ở hiền gặp lành, gieo gió gặt bão, sự thiện lương sẽ được đền đáp, còn cái ác cuối cùng sẽ bị trừng trị.

1. Ca ngợi lòng hiếu thảo và sự gắn bó gia đình

Ngay từ đầu câu chuyện, ta thấy rõ hình ảnh một cô bé luôn ghi nhớ lời trăn trối của người mẹ quá cố: “Hãy giữ lòng nhân hậu và sống hiền lành, Chúa Trời sẽ phù hộ cho con.” Lọ Lem ngày ngày ra mộ mẹ, tưới cây bằng nước mắt, cầu nguyện thành kính. Chính tình yêu thương mẹ mãnh liệt ấy đã khiến cây dẻ bén rễ, lớn lên xanh tốt, trở thành điểm tựa tinh thần và phép màu giúp cô vượt qua khổ đau.
Điều này khẳng định một chân lý giản dị: tình cảm gia đình, đặc biệt là sự hiếu thảo, là sức mạnh thiêng liêng, giúp con người vững vàng trước mọi thử thách.

2. Khẳng định sức mạnh của lòng nhân hậu, lương thiện

Lọ Lem bị mẹ kế và chị ghẻ hành hạ, phải làm việc quần quật, sống trong cảnh nhọc nhằn, bị cướp mất quần áo, niềm vui và quyền được sống như một đứa trẻ. Thế nhưng, cô bé không oán hận, không trả thù, mà vẫn giữ tấm lòng hiền lành, sống tử tế với mọi người, kể cả với loài chim. Chính sự lương thiện ấy đã khiến thiên nhiên (đàn chim, cây thần, con chim trắng) đồng cảm và ra tay giúp đỡ.
Qua đó, truyện muốn gửi gắm rằng lòng nhân hậu chính là nguồn sức mạnh vĩnh cửu. Người sống thiện lương sẽ không bao giờ đơn độc, bởi họ sẽ nhận được sự che chở từ cả con người lẫn thế giới xung quanh.

3. Bài học về công lý và sự công bằng trong cuộc đời

Hai người chị ghẻ và bà mẹ kế độc ác, tham lam, thủ đoạn, luôn muốn cướp đoạt hạnh phúc của Lọ Lem. Họ thậm chí còn tàn nhẫn đến mức bắt con gái tự cắt ngón chân và gót chân để vừa chiếc giày vàng. Thế nhưng, cái ác không thể che giấu mãi. Cuối cùng, sự thật vẫn được phơi bày, và họ phải nhận lấy hình phạt tàn khốc: bị mổ mù cả hai mắt, sống mù lòa suốt đời.
Chi tiết này mang đậm màu sắc dân gian Đức, khắc nghiệt nhưng công bằng, khẳng định đạo lý “ác giả ác báo”. Đây cũng chính là cách người xưa dạy con cháu rằng: kẻ gian tà cuối cùng sẽ bị trừng trị, còn người lương thiện sẽ được hạnh phúc.

4. Ước mơ về sự công bằng xã hội và hạnh phúc lứa đôi

Truyện “Cô bé Lọ Lem” phản ánh niềm tin, ước mơ muôn đời của nhân dân lao động: dù nghèo khổ, bị áp bức, bất công, thì con người vẫn có quyền mơ về một cuộc sống công bằng, tươi sáng và một tình yêu chân thành. Hình ảnh hoàng tử nhận ra và cưới Lọ Lem là sự tưởng thưởng xứng đáng cho phẩm chất đạo đức, đồng thời cũng là ước nguyện giản dị của mọi người: hạnh phúc đến với ai biết sống thật thà, nhân ái.

5. Giá trị giáo dục và lời nhắn gửi cho mọi thế hệ

  • Với trẻ em: truyện dạy rằng phải biết sống hiếu thảo, nhân hậu, không được gian dối, tham lam.

  • Với người lớn: truyện nhắc nhở công bằng và công lý là điều không thể thiếu, không ai có thể sống hạnh phúc nếu xây dựng hạnh phúc trên sự tàn nhẫn với người khác.

  • Với xã hội: đây là khát vọng về một thế giới nơi cái thiện được nâng niu, cái ác bị trừng trị, một thế giới công bằng và nhân văn.


Kết luận

Truyện cổ Grimm “Cô bé Lọ Lem” không chỉ là một câu chuyện cổ tích để kể cho trẻ thơ nghe trước khi đi ngủ, mà còn là một bài học đạo đức sâu sắc cho cả người lớn. Nó khẳng định giá trị bất biến của lòng hiếu thảo, sự lương thiện và công bằng. Đồng thời, truyện phản ánh niềm tin muôn thuở của con người: sự thiện lương sẽ chiến thắng, hạnh phúc sẽ đến với những ai xứng đáng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bảng Tử Vi Số Mệnh từ năm 1955 đến 2000

BẢNG TỬ VI SỐ MỆNH TỪ NĂM 1955 ĐẾN 1985

Soạn bài: Ngọc Nữ về tay chân chủ (Khuyết danh)

Truyện Cổ Tích: Nàng Tiên Cá

Nói và Nghe: Trao đổi về một vấn đề mà em quan tâm - Trẻ em với nguyện vọng được người lớn lắng nghe, thấu hiểu

Ly thân có cần ra tòa không?

📌 Đăng Ký Kết Hôn Online Có Được Không? Toàn Tập 2025

🌸 Làm thế nào để giảm cân sau sinh mà không ảnh hưởng sữa mẹ?

Bài Nghị Luận Xã Hội: Niềm tự hào dân tộc rực sáng trong ngày hội lớn của Đất Nước (2/9/1945 – 2/9/2025)

Truyện ngụ ngôn: Đẽo Cày Giữa Đường