Truyện Cổ Tích: Cô Bé Bán Diêm

Cô Bé Bán Diêm

(Hans Christian Andersen)

Đêm cuối năm, trời lạnh buốt. Tuyết rơi dày đặc phủ trắng xóa đường phố, gió bấc thổi từng cơn buốt giá. Trên các ô cửa sổ, ánh nến lung linh hắt ra, khắp nơi phảng phất mùi ngỗng quay thơm phức từ những căn bếp ấm áp. Người người hối hả trên phố, ai cũng vội vã trở về ngôi nhà thân thương của mình để chuẩn bị đón giao thừa.

Trong khung cảnh ấm áp ấy, có một cô bé nhỏ bé, dáng vẻ tiều tụy, đang lặng lẽ đi dọc theo vỉa hè. Em là một đứa trẻ nghèo khổ, mồ côi mẹ, sống cùng người cha khắc nghiệt. Cả ngày hôm đó em đi bán diêm, nhưng chẳng có ai mua.

Cô bé mặc một chiếc tạp dề cũ rách, trong đó đựng đầy những bao diêm nhỏ. Em đi chân trần, đôi bàn chân tím tái vì rét. Thật ra, khi ra khỏi nhà, em có mang đôi giày cũ nát của mẹ để lại, nhưng chúng quá rộng. Khi băng qua đường để tránh xe ngựa, em tuột mất. Một chiếc bị cậu bé nghịch ngợm cầm chạy mất, chiếc còn lại bị người qua đường giẫm nát. Thế là, đôi bàn chân nhỏ bé giờ phải lội trên tuyết dày, đỏ tấy lên, tím bầm lại.

Cả ngày em rao khản giọng:
— “Ai mua diêm không? Ai mua cho cháu một bao diêm không?”

Thế nhưng không một ai quan tâm. Người ta mải đi, mải mua sắm, mải lo việc của mình. Suốt ngày, em chẳng bán được lấy một đồng xu.

Đêm xuống, cô bé mệt mỏi lê bước đến một góc tường, nơi hai ngôi nhà lớn giao nhau. Em ngồi xuống đó, co ro nép mình lại. Em không dám trở về nhà. Ở đó, cha em hung dữ sẽ đánh đòn vì cả ngày không bán được gì. Hơn nữa, căn nhà nhỏ tối tăm, gió lùa tứ phía ấy nào có ấm áp hơn nơi góc phố này.

Đói bụng, lạnh buốt, đôi bàn tay em cứng đờ. Em nghĩ đến những bao diêm. “Nếu quẹt một que thôi, chắc sẽ có chút hơi ấm.” – cô bé thì thầm.

Em run run lấy một que diêm, cọ vào tường.
— Xẹt!

Ngọn lửa bùng lên. Trong ánh sáng vàng rực, em tưởng như đang ngồi trước một chiếc lò sưởi bằng sắt có chạm trổ tinh xảo. Ngọn lửa hồng tỏa hơi ấm dễ chịu. Em duỗi đôi bàn tay lạnh buốt ra, hơ vào lửa, cảm giác thật sung sướng. Nhưng rồi… que diêm vụt tắt. Lò sưởi biến mất, chỉ còn lại bức tường lạnh lẽo.

Cô bé vội quẹt thêm que diêm thứ hai. Ánh sáng bừng lên. Lần này, trước mắt em hiện ra một căn phòng sáng trưng. Trên bàn trải khăn trắng tinh, nến cháy lung linh, đồ ăn ê hề. Ngay giữa bàn là một con ngỗng quay vàng óng, béo ngậy, mùi thơm lan tỏa. Điều kỳ diệu hơn, con ngỗng còn bước ra khỏi mâm, mang theo dao nĩa, tiến về phía cô bé. Em đưa tay ra, thèm thuồng muốn được nếm một miếng. Nhưng… diêm tắt, tất cả biến mất. Trước mặt em lại chỉ là bóng tối và tường gạch lạnh ngắt.

Em quẹt que diêm thứ ba. Trong ánh sáng huyền ảo, em thấy một cây thông Noel lớn. Cành cây xanh mướt được trang trí bằng vô số bóng thủy tinh lấp lánh, những sợi kim tuyến óng ánh, và hàng trăm ngọn nến sáng lung linh. Trên đỉnh cây, một ngôi sao vàng rực rỡ chiếu sáng khắp nơi. Em ngước nhìn trong say mê. Nhưng rồi, diêm vụt tắt. Những ngọn nến bay lên cao, hóa thành vô vàn ngôi sao trên bầu trời. Một ngôi sao rơi xuống để lại vệt sáng dài.

“Có người vừa qua đời.” – cô bé thì thầm. Em nhớ lại lời bà ngoại hiền hậu đã nói: “Mỗi khi một ngôi sao rơi, là có một linh hồn bay về trời với Thượng đế.”

Cô bé lại quẹt thêm một que diêm nữa. Ánh sáng bừng lên, và kỳ diệu thay, bà ngoại hiện ra. Gương mặt hiền từ, nụ cười nhân hậu của bà tỏa sáng rạng ngời. Bà nhìn em trìu mến, dang rộng đôi tay ôm em vào lòng.

— “Bà ơi! Xin bà cho cháu đi cùng! Cháu biết, khi diêm tắt thì bà sẽ biến mất. Bà ơi, xin đừng bỏ cháu ở lại nơi lạnh lẽo này!” – cô bé òa khóc, van nài.

Sợ bà biến mất, em vội vàng quẹt hết tất cả những que diêm còn lại. Ánh sáng rực rỡ tỏa ra như ban ngày. Bà ngoại hiền hậu bế em lên, hai bà cháu cùng bay lên cao, rời khỏi thành phố, thoát khỏi cái đói, cái lạnh, bay về nơi không còn đau khổ, chỉ còn hạnh phúc và tình thương.

Sáng hôm sau, khi người qua đường đi ngang, họ thấy cô bé ngồi ở góc tường, đôi má hồng hào, môi khẽ mỉm cười. Nhưng thân xác em đã giá lạnh. Trên tay em là bao diêm gần như đã cháy hết.

Người ta nói:
— “Chắc con bé định sưởi ấm cho mình trong đêm đông.”

Không ai biết rằng, trong những giây phút cuối cùng, cô bé tội nghiệp ấy đã được cùng bà ngoại yêu thương bay về cõi trời, nơi có ánh sáng và tình yêu vĩnh hằng.


Ý nghĩa của truyện Cô bé bán diêm

Truyện cổ tích “Cô bé bán diêm” của Hans Christian Andersen không chỉ là một câu chuyện buồn thương mà còn chứa đựng nhiều tầng ý nghĩa nhân văn, lay động trái tim con người.

1. Lên án sự vô tâm, bất công trong xã hội

Cô bé bán diêm chết đi trong đêm giao thừa giá rét không chỉ vì cái đói, cái lạnh, mà còn vì sự thờ ơ của con người xung quanh. Trên đường phố đầy rẫy ánh sáng, tiệc tùng và sự giàu sang, vẫn có một đứa trẻ nhỏ bé bị bỏ mặc, không ai đoái hoài. Qua đó, Andersen vạch ra sự bất công trong xã hội: kẻ giàu có hưởng thụ xa hoa, trong khi kẻ nghèo đói khổ bị bỏ rơi ngay giữa lòng thành phố.

2. Tình thương là ánh sáng cứu rỗi con người

Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô bé tìm được niềm an ủi khi mường tượng về hình ảnh bà ngoại hiền từ – người duy nhất yêu thương em. Chính tình thương ấy đã trở thành điểm tựa, đưa em thoát khỏi hiện thực khắc nghiệt, bay về một thế giới vĩnh hằng, ấm áp. Điều này nhắc nhở rằng: tình thương, sự chia sẻ và lòng nhân ái chính là “ngọn lửa” có thể cứu rỗi con người trong bể khổ trần gian.

3. Khát vọng hạnh phúc của những số phận bé nhỏ

Qua những lần quẹt diêm, ta thấy ước mơ giản dị của cô bé: được sưởi ấm, được ăn no, được ngắm cây thông Noel, được sống trong vòng tay yêu thương. Đó là những mong ước rất đỗi bình thường nhưng với em lại quá xa vời. Andersen khắc họa nỗi khát khao ấy để khơi gợi lòng trắc ẩn và ý thức về sự bình đẳng: mỗi đứa trẻ sinh ra đều xứng đáng được sống hạnh phúc, an toàn và được yêu thương.

4. Giá trị nhân văn sâu sắc

Cái chết của cô bé tuy bi thương, nhưng Andersen đã làm cho nó trở nên cao đẹp và thanh thoát. Em ra đi trong nụ cười, trong vòng tay bà ngoại, đến với một thế giới vĩnh hằng không còn đói rét. Đây không chỉ là sự an ủi cho nhân vật mà còn là niềm tin của nhân loại: tình thương sẽ chiến thắng sự vô tâm, và linh hồn trong sáng sẽ tìm được chốn bình yên.

5. Giá trị giáo dục

  • Truyện dạy con người biết đồng cảm và sẻ chia với những số phận kém may mắn. Một que diêm, một bàn tay chìa ra, có thể cứu sống một mạng người.

  • Câu chuyện cũng nhắc nhở về trách nhiệm của xã hội đối với trẻ em, rằng mọi trẻ nhỏ đều có quyền được sống trong hạnh phúc và được bảo vệ.

  • Đồng thời, tác phẩm khơi dậy trong mỗi người bài học về tình yêu thương, rằng chỉ có tình thương mới đem lại sự ấm áp thật sự cho cuộc đời.


✨ Tóm lại, Cô bé bán diêm là bản nhạc buồn của mùa đông, nhưng cũng là tiếng chuông cảnh tỉnh lương tâm nhân loại. Truyện không chỉ làm người đọc rơi lệ, mà còn gieo vào lòng ta khát vọng về một xã hội công bằng, nhân ái, nơi không còn em bé nào phải ra đi trong đói rét và cô đơn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Thực Hành Viết: So sánh Cảm hứng mùa thu trong hai bài thơ “Thu vịnh” của Nguyễn Khuyến và “Đây mùa thu tới” của Xuân Diệu

Bảng Tử Vi Số Mệnh từ năm 1955 đến 2000

Tóm Tắt tiểu thuyết "Mưa Đỏ" của Chu Lai

Tóm tắt Dế Mèn phiêu lưu ký của Tô Hoài

Phân Tích Bài Thơ "Thu Điếu" của Nguyễn Khuyến

Bộ Truyền kỳ mạn lục của Nguyễn Dữ

BẢNG TỬ VI SỐ MỆNH TỪ NĂM 1955 ĐẾN 1985

Phân tích giá trị nội dung và nghệ thuật của bài thơ Đồng dao mùa xuân – Nguyễn Khoa Điềm

Viết bài Nghị luận: So sánh và đánh giá hai tác phẩm "Xuân tóc đỏ cứu quốc" và "Nỗi buồn chiến tranh"

Thực Hành Tiếng Việt: So sánh – đánh giá hình tượng người phụ nữ trong Tự tình II của Hồ Xuân Hương và Thuyền và biển của Xuân Quỳnh