Truyện Cổ Tích: Cô bé quàng khăn đỏ

Cô bé quàng khăn đỏ

(Truyện cổ Grimm)

Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ ven rừng, có một cô bé rất xinh xắn và ngoan ngoãn. Cô bé được ai gặp cũng thương mến. Đặc biệt, bà ngoại cô yêu cô hơn tất cả mọi người. Bà thường may áo quần, tặng bánh trái cho cháu. Một lần, bà khâu tặng cô một chiếc khăn choàng nhỏ bằng nhung đỏ thắm, viền mềm mại. Chiếc khăn ấy hợp với cô bé đến nỗi cô gần như không bao giờ rời ra, đi đâu cũng quàng trên đầu. Vì vậy, từ đó mọi người trong làng đều gọi cô bằng cái tên trìu mến: Cô bé quàng khăn đỏ.

Một hôm, mẹ cô bé nướng được mẻ bánh mới và rót một bình rượu nho thơm ngon. Mẹ gọi cô đến và dặn dò:
– Con gái ngoan của mẹ, con mang bánh và rượu này sang biếu bà ngoại nhé. Bà đang ốm yếu, chắc bà sẽ vui khi có con đến thăm. Con đi đường nhớ ngoan ngoãn, bước cho cẩn thận, đừng chạy nhảy, đừng rời khỏi đường mòn. Khi đến nơi, con chào bà lễ phép, rồi hãy đưa bánh rượu cho bà.

Cô bé quàng khăn đỏ gật đầu vui vẻ:
– Vâng, thưa mẹ. Con sẽ làm đúng lời mẹ dặn.

Cô khoác chiếc khăn nhung đỏ, xách giỏ bánh và rượu, rồi rảo bước ra đường.


Cuộc gặp gỡ trong rừng

Đường đến nhà bà ngoại đi qua một khu rừng rậm rạp, cây cối um tùm, chim chóc ca hát. Khi cô bé vừa đi vừa ngân nga hát thì bất ngờ một con sói xuất hiện. Sói vốn là loài hiểm ác, nhưng nhìn thấy cô bé ngây thơ và không hề cảnh giác, hắn giấu sự hung dữ, làm ra vẻ thân thiện, dịu dàng.

Sói cúi mình hỏi:
– Cháu gái nhỏ xinh xắn kia, cháu đi đâu sớm thế này?

Cô bé quàng khăn đỏ ngây thơ đáp:
– Cháu đi sang nhà bà ngoại ạ. Cháu mang bánh và rượu cho bà, vì bà đang ốm. Nhà bà ở cuối con đường này, ngay dưới ba gốc sồi già, có hàng rào cây hạt dẻ bao quanh.

Nghe xong, sói thầm nghĩ: “Một miếng ngon! Ăn thịt cô bé này thì tuyệt biết bao, nhưng giữa ban ngày, trong rừng lại có nhiều người qua lại, ta không dám ra tay ngay. Ta phải tính kế vừa ăn được cô bé, vừa ăn luôn cả bà già.”

Hắn mỉm cười, giọng ngọt ngào:
– Này cháu gái, cháu có thấy những bông hoa đang nở rực rỡ quanh đây không? Ong bướm bay nhảy, chim hót líu lo. Sao cháu không hái một bó hoa tươi để tặng bà ngoại? Bà sẽ thích lắm đấy.

Cô bé nhìn quanh. Quả thật, hoa trong rừng nở rực rỡ, muôn màu, hương thơm lan tỏa. Cô nghĩ bụng: “Mang một bó hoa đẹp tặng bà chắc chắn bà sẽ vui hơn.” Thế là cô bé quên mất lời mẹ dặn, rời khỏi con đường mòn, chạy vào rừng hái hoa, hết bông này lại đến bông khác, càng lúc càng đi xa.

Trong lúc ấy, con sói gian xảo rảo bước nhanh về phía nhà bà ngoại.


Sói nuốt chửng bà ngoại

Sói đến căn nhà nhỏ nằm cuối rừng, khẽ gõ cửa:
– Cốc, cốc, cốc!

Từ trong nhà vọng ra giọng bà ngoại yếu ớt:
– Ai đấy?

Sói vội giả giọng dịu dàng như trẻ con:
– Cháu là Cô bé quàng khăn đỏ đây ạ. Cháu mang bánh và rượu sang cho bà.

Bà ngoại yếu mệt, không ngờ gì, liền gọi:
– Cửa không khóa, cháu cứ vào đi!

Sói lập tức đẩy cửa, lao đến giường và nuốt chửng bà ngoại tội nghiệp. Sau đó, hắn lục tủ, mặc lấy váy áo của bà, đội mũ ngủ, rồi nằm lên giường, kéo chăn che kín, giả làm bà ngoại.


Cô bé quàng khăn đỏ gặp sói giả dạng

Một lát sau, cô bé quàng khăn đỏ mới nhớ đến việc phải đi ngay. Cô rời khỏi rừng hoa, xách giỏ đi tiếp. Khi đến nhà bà, cô thấy cửa khép hờ, trong lòng lấy làm lạ: “Sao cửa hôm nay không khóa nhỉ?”

Cô bước vào, cất tiếng gọi:
– Cháu chào bà, cháu mang bánh và rượu đến cho bà đây ạ!

Từ trên giường vọng xuống giọng khàn khàn:
– Lại gần đây với bà nào, cháu yêu của bà!

Cô bé quàng khăn đỏ bước đến gần giường. Nhìn kỹ, cô thấy bà hôm nay trông khác lạ quá. Cô bé ngạc nhiên hỏi:
– Bà ơi, sao tai bà to thế?

Sói giả giọng bà đáp:
– Để bà nghe cháu rõ hơn, cháu yêu!

– Bà ơi, sao mắt bà to thế?
– Để bà nhìn cháu rõ hơn, cháu yêu!

– Bà ơi, sao tay bà to thế?
– Để bà ôm cháu chặt hơn, cháu yêu!

– Bà ơi, sao miệng bà to thế?
– Để bà ăn thịt cháu ngon hơn!

Vừa nói dứt lời, sói bật dậy, há cái miệng khổng lồ và nuốt chửng cả cô bé tội nghiệp.


Người thợ săn giải cứu

Sau khi ăn no, sói nằm vật ra giường, ngáy vang cả căn nhà. Đúng lúc ấy, một bác thợ săn đi ngang qua. Nghe tiếng ngáy to bất thường, bác dừng lại, ngạc nhiên:
– Lạ thật! Sao bà cụ lại ngáy như tiếng sói thế này? Mình phải vào xem mới được.

Bác bước vào, thấy sói nằm phè trên giường, bụng căng tròn. Bác nhận ra ngay:
– À, đồ sói độc ác! Thì ra ngươi ở đây!

Bác giương súng định bắn, nhưng rồi nghĩ lại: “Nếu ta bắn thì có khi bà cụ đã bị nó nuốt mất. Biết đâu bà vẫn còn sống trong bụng nó.” Thế là bác lấy kéo, rạch bụng con sói.

Thật may mắn, vừa cắt được một đường, Cô bé quàng khăn đỏ ló đầu ra, rồi nhảy phắt ra ngoài, mặt mũi tái mét nhưng an toàn. Bác cắt tiếp, bà ngoại cũng bước ra, thở hổn hển nhưng vẫn sống.

Cả ba người cùng bàn nhau, nhét đầy những hòn đá to vào bụng sói rồi khâu lại. Khi sói tỉnh dậy, cố lồm cồm bước đi, nhưng bụng nặng trĩu đá. Nó ngã lăn ra đất, chết ngay lập tức.


Cái kết

Cả ba người – bà ngoại, cô bé quàng khăn đỏ và bác thợ săn – vui mừng vô hạn. Bà ngoại được uống rượu, ăn bánh nên khỏe lại. Cô bé ôm chặt lấy bà, vừa khóc vừa nói:
– Bà ơi, cháu sợ quá. Nhưng từ nay cháu sẽ luôn nghe lời mẹ, không bao giờ rời khỏi đường mòn nữa.

Từ hôm ấy, cô bé quàng khăn đỏ trở nên cẩn trọng, khôn ngoan và ngoan ngoãn hơn. Và trong rừng, tiếng chim lại hót vang, hoa lại nở rực rỡ, nhưng không còn bóng dáng con sói gian ác nữa.


Ý nghĩa của truyện Cô bé quàng khăn đỏ

Truyện Cô bé quàng khăn đỏ là một trong những truyện cổ tích nổi tiếng nhất của anh em Grimm, không chỉ mang đến cho thiếu nhi câu chuyện hấp dẫn, kịch tính, mà còn chứa đựng nhiều ý nghĩa nhân văn sâu sắc.

Trước hết, truyện phản ánh mối quan hệ gia đình đầy yêu thương, đặc biệt là tình cảm gắn bó giữa bà và cháu. Cô bé quàng khăn đỏ được mẹ dặn dò ân cần, mang quà đến cho bà ngoại đang ốm. Hình ảnh ấy cho thấy lòng hiếu thảo, sự quan tâm chăm sóc người thân – một giá trị đạo đức truyền thống vô cùng quý báu.

Bên cạnh đó, truyện còn là bài học về sự nghe lời và cẩn trọng. Mẹ dặn cô bé không được rời khỏi đường mòn, nhưng vì ngây thơ và bị cám dỗ bởi hoa đẹp trong rừng, cô đã phạm sai lầm khiến cả bà và mình rơi vào tay sói. Đây là lời nhắc nhở rằng trẻ em cần biết vâng lời cha mẹ, không nên hiếu kỳ hoặc nghe lời người lạ, bởi điều đó có thể dẫn đến hiểm nguy.

Hình tượng con sói gian ác chính là biểu tượng cho những thế lực xấu xa, những kẻ giả dối luôn tìm cách lợi dụng sự ngây thơ của trẻ nhỏ. Qua chi tiết sói ngụy trang, dùng lời ngon ngọt để lừa gạt, câu chuyện cho thấy rằng đằng sau vẻ ngoài tưởng chừng hiền lành có thể ẩn chứa hiểm họa khôn lường. Đây là lời cảnh tỉnh để trẻ em biết cảnh giác, không tin tưởng mù quáng vào những kẻ xa lạ.

Truyện cũng ca ngợi tinh thần nghĩa hiệp và sức mạnh của người thợ săn, tượng trưng cho công lý, sự che chở và bảo vệ lẽ phải. Nhờ lòng dũng cảm, bác thợ săn đã cứu được cả bà lẫn cháu, mang lại kết thúc có hậu – đặc điểm quen thuộc của truyện cổ tích Grimm.

Cuối cùng, thông điệp quan trọng của truyện là: mỗi con người, đặc biệt là trẻ nhỏ, cần sống ngoan ngoãn, nghe lời dạy bảo, biết phân biệt đúng – sai, đồng thời xã hội luôn cần những người tốt, những “người thợ săn” dám đứng lên chống lại cái ác để bảo vệ sự bình yên.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bảng Tử Vi Số Mệnh từ năm 1955 đến 2000

Thực Hành Viết: So sánh Cảm hứng mùa thu trong hai bài thơ “Thu vịnh” của Nguyễn Khuyến và “Đây mùa thu tới” của Xuân Diệu

Tóm Tắt tiểu thuyết "Mưa Đỏ" của Chu Lai

Tóm tắt Dế Mèn phiêu lưu ký của Tô Hoài

BẢNG TỬ VI SỐ MỆNH TỪ NĂM 1955 ĐẾN 1985

Bộ Truyền kỳ mạn lục của Nguyễn Dữ

Phân Tích Bài Thơ "Thu Điếu" của Nguyễn Khuyến

Phân tích giá trị nội dung và nghệ thuật của bài thơ Đồng dao mùa xuân – Nguyễn Khoa Điềm

Phân Tích Tác Phẩm: Đồng Dao Mùa Xuân - Nguyễn Khoa Điềm

Viết bài Nghị luận: So sánh và đánh giá hai tác phẩm "Xuân tóc đỏ cứu quốc" và "Nỗi buồn chiến tranh"