Phân Tích Truyện Ngắn "Bức Tranh Của Em Gái Tôi" - Tạ Duy Anh

PHÂN TÍCH TRUYỆN NGẮN “BỨC TRANH CỦA EM GÁI TÔI” – TẠ DUY ANH

(Ngữ văn 6, tập 1)

I. MỞ BÀI

Trong kho tàng truyện ngắn viết cho thiếu nhi Việt Nam, có nhiều tác phẩm khắc họa sinh động thế giới tâm hồn trong sáng, hồn nhiên của tuổi thơ, song “Bức tranh của em gái tôi” của Tạ Duy Anh vẫn là một tác phẩm đặc biệt.
Tác phẩm không có những tình tiết gay cấn, không có xung đột dữ dội, nhưng lại chạm tới trái tim người đọc bởi một câu chuyện giản dị mà sâu sắc, phản ánh tâm lý của tuổi mới lớn: có ghen tị, có tự ti, có mặc cảm, nhưng cũng có sự thức tỉnh và trưởng thành trong tâm hồn.

Qua ngòi bút tinh tế, nhẹ nhàng mà sâu lắng, nhà văn Tạ Duy Anh đã gửi gắm một thông điệp nhân văn: trong cuộc sống, tình yêu thương chân thành và lòng vị tha có thể cảm hóa con người, giúp mỗi người nhận ra giá trị thật của bản thân và của những người thân yêu bên cạnh.


II. THÂN BÀI

1. Tác giả và tác phẩm

Tạ Duy Anh (sinh năm 1959), quê ở Hà Tây (nay thuộc Hà Nội), là một cây bút trưởng thành trong thời kỳ đổi mới của văn học Việt Nam. Ông có nhiều truyện ngắn và tiểu thuyết gây tiếng vang như Luân hồi, Đi tìm nhân vật, Thiên thần sám hối… Văn phong của ông thường mang hơi hướng triết lý, khám phá chiều sâu nội tâm con người, đặc biệt là tâm lý trẻ thơ – trong sáng nhưng cũng rất phức tạp.

Truyện ngắn “Bức tranh của em gái tôi” in trong tập Con dế ma (NXB Kim Đồng, 1999) là một trong những sáng tác tiêu biểu của ông viết cho thiếu nhi. Câu chuyện được kể bằng ngôi thứ nhất, qua lời kể của người anh trai, tạo nên cảm giác gần gũi, chân thực, giúp người đọc dễ đồng cảm với những chuyển biến tâm lý tinh tế của nhân vật.


2. Tóm tắt nội dung truyện

Truyện kể về hai anh em trong một gia đình nhỏ: người anh là nhân vật “tôi”, và cô em gái có tên là Kiều Phương – được mọi người trong nhà gọi thân mật là Mèo. Kiều Phương là một cô bé hồn nhiên, hiếu động, luôn vui tươi và rất yêu thương anh trai.

Một ngày nọ, người ta phát hiện Kiều Phương có năng khiếu hội họa bẩm sinh. Em vẽ rất đẹp, lại có trí tưởng tượng phong phú, các bức tranh của em tràn đầy sức sống và màu sắc hồn nhiên. Khi được một họa sĩ phát hiện và hướng dẫn, em càng tiến bộ nhanh chóng. Mọi người trong gia đình đều tự hào về tài năng của cô bé.

Riêng người anh trai thì ngược lại – anh bắt đầu thấy ghen tị, khó chịu, rồi dần trở nên tự ti, mặc cảm. Anh không thể chấp nhận việc em gái nhỏ bé, nghịch ngợm của mình lại giỏi giang và được mọi người yêu mến đến vậy. Trong lòng anh xuất hiện sự ganh ghét, xa cách, thậm chí có lúc anh “ghét cay ghét đắng” em gái mình.

Thế rồi, một ngày nọ, bức tranh của Kiều Phương đoạt giải nhất trong cuộc thi vẽ toàn quốc. Cả nhà vô cùng vui mừng, hãnh diện, còn người anh thì chỉ biết lặng lẽ, buồn bã, né tránh ánh nhìn của mọi người.

Khi cùng gia đình lên thành phố xem triển lãm tranh, người anh sững sờ khi nhìn thấy bức tranh đoạt giải của em gái mang tên “Anh trai tôi”. Trong bức tranh, em gái đã vẽ lại hình ảnh anh trai bằng tất cả tình yêu thương và sự ngưỡng mộ: gương mặt hiền từ, ánh mắt trong sáng, biểu lộ sự tự tin và nhân hậu.

Nhìn bức tranh, người anh cảm thấy nghẹn ngào, xấu hổ và ân hận. Anh nhận ra suốt thời gian qua mình đã sống ích kỷ, nhỏ nhen, không xứng đáng với tình cảm trong sáng của em gái. Từ đó, anh thức tỉnh, hiểu ra giá trị của tình thân, của lòng nhân ái, và tự hứa với lòng sẽ thay đổi để trở thành người xứng đáng với tình cảm của em.


3. Phân tích nhân vật

a. Nhân vật người anh – “Tôi”

Người anh là nhân vật trung tâm của câu chuyện. Qua lời kể của chính nhân vật, Tạ Duy Anh đã khắc họa một cách chân thực và tinh tế diễn biến tâm lý phức tạp của tuổi mới lớn – lứa tuổi nhạy cảm, dễ tự ái và dễ ghen tị.

Ban đầu, người anh là một cậu bé có tính tự cao, hiếu thắng. Anh luôn muốn mình giỏi hơn em gái, muốn được mọi người công nhận. Nhưng khi thấy Kiều Phương được mọi người yêu mến và khen ngợi, trong anh dấy lên sự ghen tị và đố kỵ. Anh cảm thấy như bị lu mờ, không còn được chú ý.

Khi thấy em vẽ đẹp, người anh bắt đầu tự ti, mặc cảm, cảm giác như mình trở nên thừa thãi. Anh xa cách, lạnh nhạt, thậm chí muốn tránh mặt em gái. Tâm lý ấy rất thật, rất con người – đó là phản ứng tự nhiên của nhiều đứa trẻ khi cảm thấy mình bị “lép vế” trong gia đình.

Cao trào của cảm xúc là khi anh nhìn thấy bức tranh đoạt giải của em gái. Hình ảnh “người anh trai trong tranh” hiện lên hiền hậu, trong sáng, nhân hậu – hoàn toàn khác với chính con người thật của anh lúc đó. Anh bàng hoàng, nghẹn ngào, xấu hổ:

“Tôi thấy xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi ấy. Tôi tự thấy mình không xứng đáng với tình cảm trong sáng của em.”

Khoảnh khắc ấy là bước ngoặt tâm lý – anh tự nhận thức, tự phán xéttự hối hận. Anh hiểu rằng mình đã sai, đã quá ích kỷ, đã không trân trọng tình yêu thương của người thân.
Như vậy, nhân vật “tôi” không chỉ là hình ảnh của một người anh trai cụ thể, mà còn là hình ảnh ẩn dụ cho hành trình trưởng thành của con người: từ ích kỷ đến biết yêu thương, từ ghen ghét đến biết cảm thông, từ nhỏ nhen đến nhân hậu.


b. Nhân vật Kiều Phương (Mèo)

Kiều Phương là linh hồn của truyện, là nhân vật tượng trưng cho tâm hồn trong sáng, nhân hậu và tình yêu thương thuần khiết của trẻ thơ.

Ngay từ đầu truyện, Kiều Phương hiện lên qua đôi mắt người anh như một cô bé tinh nghịch, hay tò mò, lúc nào cũng vui tươi và thân thiện. Em vẽ mọi thứ xung quanh bằng cả trái tim – từ chiếc lá, bông hoa đến khuôn mặt người thân.

Khi phát hiện năng khiếu hội họa của em, mọi người trong nhà đều vui mừng, hãnh diện, còn em thì vẫn hồn nhiên, không hề kiêu căng hay tự mãn. Ngược lại, em vẫn luôn quan tâm, yêu thương anh trai dù anh tỏ ra lạnh nhạt. Trong tâm hồn em, anh trai vẫn là người tuyệt vời nhất, là hình mẫu đẹp nhất để em khắc họa trong tranh.

Chi tiết bức tranh “Anh trai tôi” là đỉnh cao trong việc khắc họa nhân vật Kiều Phương.
Bức tranh không chỉ thể hiện tài năng nghệ thuật của em, mà còn là sự kết tinh của tình yêu thương, lòng nhân hậu và cách nhìn đời trong sáng.
Ở đó, Kiều Phương không vẽ người anh như thật, mà vẽ anh bằng ánh nhìn của trái tim: yêu thương, tin tưởng, bao dung.
Đó chính là tấm gương soi tâm hồn, khiến người anh bừng tỉnh.

Kiều Phương – với lòng nhân hậu và tình cảm trong sáng – là nhân vật mang giá trị cảm hóa. Em tượng trưng cho vẻ đẹp đạo đức, tình thương và niềm tin vào con người.


4. Bức tranh – chi tiết nghệ thuật đặc sắc

Bức tranh là chi tiết nghệ thuật trung tâm, là “nút thắt” và “chìa khóa” mở ra toàn bộ giá trị tư tưởng của tác phẩm.

Nếu như ở đầu truyện, bức tranh chỉ là niềm vui riêng của Kiều Phương – cô bé say mê vẽ với tất cả niềm hứng khởi – thì ở cuối truyện, nó trở thành tấm gương phản chiếu tâm hồn con người.

Bức tranh mang tên “Anh trai tôi” không chỉ đơn giản là một tác phẩm hội họa, mà là biểu tượng của tình yêu thương, sự bao dung và niềm tin ngây thơ của em gái dành cho anh.
Trong khi người anh tự thấy mình nhỏ nhen, ích kỷ, thì qua cái nhìn của em, anh lại hiện lên hiền hậu, đáng quý.

Chính sự đối lập ấy tạo nên sức lay động mạnh mẽ: bức tranh trở thành tấm gương soi lương tâm, khiến người anh phải đối diện với bản thân, nhận ra sự khác biệt giữa “mình là ai” và “mình được nhìn nhận như thế nào”.
Đó là chi tiết nghệ thuật đặc sắc, vừa mang tính hiện thực, vừa chứa đựng chiều sâu biểu tượng và triết lý nhân sinh.


5. Chủ đề và thông điệp

Truyện ngắn “Bức tranh của em gái tôi” chứa đựng nhiều tầng ý nghĩa:

  • Trước hết, đó là câu chuyện về tình cảm gia đình, về tình anh em ruột thịt.
    Tình cảm ấy có thể trải qua ghen tị, giận hờn, nhưng cuối cùng vẫn sáng lên bởi tình thương chân thành và lòng nhân hậu.

  • Thứ hai, truyện phản ánh tâm lý của tuổi mới lớn – cái tuổi vừa non nớt vừa sâu sắc, dễ ghen tị nhưng cũng dễ xúc động, dễ thức tỉnh.
    Qua đó, nhà văn khuyên người đọc – đặc biệt là lứa tuổi học sinh – hãy học cách nhìn nhận bản thân và người khác một cách bao dung hơn.

  • Cuối cùng, tác phẩm gửi gắm thông điệp nhân văn sâu sắc:
    👉 Tình yêu thương và lòng nhân hậu có sức mạnh cảm hóa con người.
    👉 Mỗi người đều có giá trị riêng; thay vì ghen tị, hãy biết yêu thương và học hỏi.
    👉 Khi ta biết nhìn nhận người khác bằng tình thương, thế giới quanh ta sẽ trở nên đẹp hơn.


6. Nghệ thuật đặc sắc

  • Ngôi kể thứ nhất giúp câu chuyện trở nên chân thực, gần gũi, giàu cảm xúc.

  • Miêu tả tâm lý tinh tế: Tạ Duy Anh đã rất khéo léo trong việc thể hiện diễn biến tâm lý của người anh – từ ghen tị, mặc cảm đến ân hận, tự thức tỉnh.

  • Chi tiết nghệ thuật bức tranh là điểm nhấn sáng tạo, giàu biểu tượng.

  • Ngôn ngữ giản dị, trong sáng, giàu cảm xúc phù hợp với đối tượng thiếu nhi nhưng vẫn sâu sắc, khiến người lớn đọc cũng phải suy ngẫm.


III. KẾT BÀI

Truyện ngắn “Bức tranh của em gái tôi” của Tạ Duy Anh là một viên ngọc sáng trong dòng văn học thiếu nhi Việt Nam hiện đại. Bằng giọng kể nhẹ nhàng, gần gũi, tác giả đã dẫn dắt người đọc đi qua những cung bậc cảm xúc của tình anh em: từ ghen tị, tự ti đến ân hận, và cuối cùng là sự thức tỉnh trong tình yêu thương.

Câu chuyện nhắc nhở chúng ta rằng:

“Tài năng có thể làm nên sự khác biệt, nhưng tình yêu thương và lòng nhân hậu mới là thứ khiến con người trở nên cao quý.”

“Bức tranh của em gái tôi” không chỉ là một bài học đạo đức, mà còn là một bản nhạc ấm áp về tình người, tình gia đình – nơi mỗi người tìm thấy chính mình trong những phút giây soi chiếu nội tâm.
Đọc truyện, ta hiểu rằng: Sự ghen tị khiến con người nhỏ bé, nhưng tình thương khiến con người lớn lên.

Phân Tích Truyện Ngắn "Bức Tranh Của Em Gái Tôi" - Tạ Duy Anh. Chương Trình Ngữ Văn Lớp 6, Tập 1. 

Soạn bài: Thiên Di

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tóm Tắt tiểu thuyết "Mưa Đỏ" của Chu Lai

IQ Test: Raven’s Progressive Matrices for Children

Khởi Nghĩa Hai Bà Trưng: Nguyên nhân, Diễn biến và Ý nghĩa

Phân tích “Bài học đường đời đầu tiên” Trích Dế Mèn Phiêu Lưu Kí – Tô Hoài

Phân tích “Nỗi buồn chiến tranh” – Trích, Bảo Ninh

Tóm tắt Dế Mèn phiêu lưu ký của Tô Hoài

Top 10 Nghề kiếm tiền tốt nhất Việt Nam năm 2025

BẢNG TỬ VI SỐ MỆNH TỪ NĂM 1955 ĐẾN 1985

Thể thơ Thất ngôn bát cú Đường luật

Bảng Tử Vi Số Mệnh từ năm 1955 đến 2000